Khuôn mặt thanh tú của Cổ Thần Tư đỏ lên, nhịn xuống hổ thẹn trong lòng, nói với Vân Khanh: “Ta cùng lắm là hồ đồ trong chốc lát nên đã dùng bài thơ đó. Không so được với vài người, đính hôn rồi cũng không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, qua lại cùng du côn, cuối cùng bị người ta hủy hôn nên chạy trốn tới kinh thành!”
Tạ thị nghe thấy lời này, khuôn mặt lập tức trầm xuống, tuy sự việc đã qua hai năm, nhưng bà biết Cổ Thần Tư đang nói gì, lập tức tức giận nói: "Cổ tiểu thư nói lời phải chú ý một chút, đừng có chỉ cây dâu lại mắng cây hòe mà giảm phúc đức!"
Tạ thị thường ngày là người cực kỳ ôn hòa, song là những chuyện không liên quan đến con gái, nhưng lúc này nghe được ý của Cổ Thần Tư nói có liên quan đến con gái, liền tức giận cao giọng nhắc nhở.
Cổ Thần Tư chứng kiến sự tức giận của Tạ thị, trong lòng lại cảm thấy thoải mái, càng tỏ ra đắc ý nói: "Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, cái gì mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe? Mọi người ở đây có ai không biết "có vài người" là chỉ người nào, đừng cho rằng đi tới kinh thành là có thể xóa sạch tất cả những việc trước đây đã làm ở Dương Châu. Thẩm Vân Khanh, việc ta làm so với cô qua lại với du côn, đơn giản là không đáng để nói."
Cổ Thần Tư nói xong, đi tới bên cạnh Hàn Nhã Chi, sóng mắt dạo qua một vòng ở trên khuôn mặt của Ngự Phượng Tùng, giọng nói lập tức dịu dàng một chút, nói: "Nhã Chi, Thẩm Vân Khanh muốn gả cho Đại ca nhà cô, nhưng cô phải cẩn thận một chút, cưới một thê tử như vậy, chỉ sợ về sau hôn sự của cô cũng thành vấn đề. Vẫn nên sớm nói rõ ràng với vương phi!"
Nàng ta vốn có ý muốn lấy lòng Hàn Nhã Chi, nhưng Vân Khanh lại nhìn thấy khi Cổ Thần Tư nói "Đại ca nhà cô", trong đáy mắt của Hàn Nhã Chi rõ ràng chứa đựng một chút u ám. Thế nhưng nàng ta rất nhanh chóng che giấu, thay bằng biểu cảm kinh ngạc, ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Vân Khanh, ngoài miệng lại nói: "Không phải sự thật chứ, đây chỉ là lời đồn đại mà thôi..."
"Lời đồn đại gì, toàn bộ kinh thành đều đã biết. Lẽ nào lời người khác nói là giả, trước đây chính Thẩm Vân Khanh bị Tề gia từ hôn, nếu người ta tốt đẹp thì muốn từ hôn làm gì..." Cổ Thần Tư nhìn Vân Khanh cười không ngừng, nét đắc ý trên khuôn mặt bay lên tận trời, sự khiêu khích trong mắt lại biểu đạt trực tiếp niềm vui trong lòng nàng ta.
Ngự Phượng Tùng nhìn thoáng qua Thẩm Vân Khanh, lúc như thế này nàng sẽ ứng đối thế nào, nếu Ngự Phượng Đàn cưới người vợ như vậy thì đúng là đặc sắc. Không biết là ai lan truyền ra lời đồn đại, hắn có lẽ phải cảm tạ người đó.
Ánh mắt mọi người đều đặt trên người Vân Khanh, đối với một nữ tử đang chuẩn bị đám cưới mà nói, truyền ra lời đồn đại như vậy, rất có thể sẽ tạo thành ngăn cản đối với hôn sự này. Nếu nhà trai thẳng tính, rất có thể sẽ trực tiếp muốn từ hôn, cho dù là hoàng đế cũng không thể bức thần tử cưới một nữ tử tuyên bố bừa bãi.
Sự may mắn của Thẩm Vân Khanh có phải cũng đến lúc chấm dứt hay không.
Nhưng, các nàng lại phát hiện Vân Khanh không hề có một chút bối rối. Nàng vẫn duy trì vẻ mỉm cười trên mặt, yên lặng nhìn Cổ Thần Tư, ánh mắt chăm chú như nghiêm túc lắng nghe theo lời nàng ta nói. Khi mọi người ở đây cho là phải chăng nàng nghe được lời đồn mà tức đến choáng váng, Vân Khanh lại đi đến trước mặt Cổ Thần Tư và cười hỏi:
"Cổ Thần Tư, vì sao các tiểu thư khác vẫn không ai phụ họa câu hỏi đấy của cô?"
Cổ Thần Tư nhìn thoáng qua sáu tiểu thư khác, bao gồm cả Hàn Nhã Chi, cũng không có ai trực tiếp mở miệng nói Vân Khanh không đúng. Nàng kinh ngạc, Vân Khanh lại không phản bác lời nói của nàng, cho rằng Vân Khanh là do chột dạ, muốn nói sang chuyện khác, vì vậy bật cười một tiếng, khinh thường nói:
"Các nàng đương nhiên không dám nói, bởi vì cô là quận chúa, cho dù cô có làm chuyện mất mặt như vậy, cũng sẽ không ai dám nói trước mặt cô." Nàng lại khác, nàng là cháu gái của Cổ Thứ Phụ, chức quan trong số quan lại ở trong triều chỉ thua kém Trương Các lão.
Nhìn nàng đến bây giờ vẫn còn kiêu ngạo, Vân Khanh cười nhạt, nụ cười này cực kỳ dịu dàng, lại khiến người ta cảm thấy như là gió xuân tháng ba mang theo sự lạnh lẽo của ngày đông. Nàng từ từ mở miệng, gằn từng chữ: "Cô nói rất đúng, bởi vì các nàng đều biết ta là quận chúa."
Nói xong, Vân Khanh vung tay lên, hai cái tát bôm bốp lên mặt của Cổ Thần Tư khiến vẻ mặt chướng mắt kiêu ngạo của nàng ta biến mất sạch sẽ, thay vào đó chính là ngạc nhiên và kinh sợ.
"Cô dám đánh ta?" Cổ Thần Tư phản ứng lại, lạnh lùng hỏi.
Vân Khanh lắc lắc bàn tay, việc này làm không quen, đánh mấy cái thôi mà bàn tay cũng hơi đau. Nàng nhìn chăm chú vào ánh mắt đang kinh sợ cực độ của Cổ Thần Tư, mỉm cười nói: "Làm nhục quận chúa đương triều, đánh cô hai cái tát đã là trừng phạt nhỏ để cảnh cáo rồi. Nếu Cổ tiểu thư vẫn không phục, có thể bẩm báo đến phủ Kinh doãn, nói là ta, Thẩm Vân Khanh đánh cô."
"Nếu cô không làm ra chuyện đó, thì sao có người truyền ra lời đồn đại, mà hết lần này tới lần khác không nói những người khác!" Cổ Thần Tư ghì giọng quát lớn, Thẩm Vân Khanh là người đầu tiên dám đánh nàng, ngay cả ông nội cũng chưa từng đánh nàng.
"Tại sao ta phải giải thích với cô?" Vân Khanh khẽ phất lên tay áo không hề có chút bụi, giọng nói nhẹ bẫng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn Cổ Thần Tư, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được nàng căn bản không bận tâm để Cổ Thần Tư trong lòng.
Cổ Thần Tư tức giận tới mức nói không ra lời, cũng không kịp ra tay lại. Thẩm Vân Khanh vẫn duy trì hình tượng dịu dàng rộng lượng ở trước mặt mọi người, nhưng chỉ riêng những người ở dưới suy nghĩ sắp đặt của nàng mới biết được thủ đoạn của nàng tuyệt đối không dịu dàng giống như biểu hiện bên ngoài.
Nhưng rất rõ ràng, Vân Khanh đến ngày hôm nay đã không muốn duy trì hình tượng dịu dàng rộng lượng này nữa. Bởi vì bộ dạng này, quá nhiều người cho là nàng lương thiện dễ bị bắt nạt, ngay cả khi không thích cũng chỉ có thể câm miệng. Vậy nàng cũng cho bọn họ nhìn xem, Thẩm Vân Khanh là người như thế nào.
Khi thi hội Cổ Thần Tư đã cho rằng Vân Khanh đắc tội với mình, lúc này cho dù lại thêm một lần nữa thì có làm sao.
Hàn Nhã Chi đứng một bên cũng ngây người, nàng ta tới kinh thành cũng nghe được Thẩm Vân Khanh rộng lượng, mỹ lệ, dịu dàng đủ kiểu, toàn là các từ ca ngợi. Cho dù là điều không tốt, phần lớn đều nhằm vào xuất thân của Vân Khanh, những điều khác rất ít nghe thấy. Chính nàng ta cũng là người như vậy, biết người như thế cần nhất chính là mặt mũi, biểu hiện ra ngoài lễ độ, cho dù muốn đánh người cũng nói lý, cho nên nàng ta mới dám công khai mượn cớ gây chuyện với Vân Khanh ở đây.
Nhưng dường như không giống với tưởng tượng, Thẩm Vân Khanh hình như ngoại trừ một chút ưu điểm này, cũng không phải là người coi trọng mặt mũi như vậy...
Lúc này Cổ Thần Tư đã tức giận không ngừng, mặc dù là cháu gái của Cổ Thứ Phụ, nhưng ngoại trừ điểm này cũng không có nửa phần thực quyền. Vân Khanh thì lại khác, nàng là quận chúa được bệ hạ đích thân sách phong, cũng là Cẩn Vương thế tử phi tương lai được ban hôn, tuy chưa kết hôn nhưng thân phận này thật ra đã xác định. Đừng nói thưởng cho nàng hai cái tát, cho dù năm, mười cái, hôm nay làm ầm ĩ chuyện này lên cũng chỉ là nàng thua thiệt.
Dù sao cũng là nàng nói bậy ở trước mặt Thẩm Vân Khanh, mà Cổ Thứ Phụ cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ này mà náo loạn trước mặt bệ hạ cầu xin định đoạt.
Nhưng ở đây nhiều người trông thấy như vậy, còn có Ngự Phượng Tùng cũng ở bên cạnh, nhục nhã và uất ức trong lòng Cổ Thần Tư cùng nhau xông tới, nước mắt cũng rớt xuống không cầm được, sau khi nhìn thoáng qua Ngự Phượng Tùng thì bưng mặt bỏ chạy.
Nhìn trong mắt các tiểu thư ở đây lộ ra sự sợ hãi, khinh thường và kinh ngạc, ngay cả một chút tâm tình trong mắt Vân Khanh cũng không hề thay đổi, nụ cười vẫn đọng ở bên môi như trước, mắt phượng cao quý đảo qua từng người đang có mặt, thản nhiên nói: "Cổ tiểu thư hình như khóc rồi."
Đương nhiên là khóc rồi, chính là bị cô đánh khóc. Nhưng không ai dám nói ra những lời này, bởi vì Thẩm Vân Khanh xem ra cũng không phải là người dễ trêu chọc như vậy. Đây cũng là lý do vì sao trước đây các nàng không trực tiếp phụ họa lời nói của Cổ Thần Tư. Lời đồn đại này chỉ cần lan truyền một cách riêng tư là được. Ngay trước mặt người ta, các nàng có chút khó nói. Đương nhiên là có những người ngoại lệ.
Tạ thị cũng bị hành động vừa rồi của con gái hù dọa, nhưng lại cảm thấy hình như không sai. Vừa rồi bà cũng nghĩ ra cách, muốn lên che lại miệng của Cổ Thần Tư kia để tránh nói năng nhảm nhí.
Giờ phút này, cảnh sắc tốt đẹp cũng biến thành vô vị, mấy ngày nay ở trong phủ vội vàng chuẩn bị đồ cưới và công việc khi xuất giá cho Vân Khanh nên thật ra rất ít đi ra giao lưu với bên ngoài, mà người khác cũng chắc chắn là tránh nói về Thẩm gia, nhất thời không biết. Tạ thị đưa theo Vân Khanh đi tới phía chân núi.
Còn các tiểu thư ở trong đình đã trải qua lần này cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, Hàn Nhã Chi vốn biết điều, để cho các nàng ai đi đường nấy.
Đến phủ Cẩn Vương, Ngự Phượng Tùng vào viện Ngọc Thấu, đi vào trong phòng của Cẩn Vương phi, vẻ mặt ỷ lại nói: "Mẫu phi, người đoán hôm nay con và Nhã Chi đến Hộ Quốc tự đã nhìn thấy ai?"
Cẩn Vương phi đang ngồi trong phòng cầm bút luyện chữ, trên mình mặc váy thêu không cổ màu xanh đậm, càng nổi bật lên khí chất đoan chính của bà. Nghe thấy giọng nói nhanh nhẹn của Ngự Phượng Tùng, bà ngẩng đầu lên, đưa bút cho Cốc ma ma bên cạnh rồi nhận lấy khăn lau sạch tay. Trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, trong đôi mắt dài và vuông vắn tràn đầy yêu thương, nhìn Ngự Phượng Tùng nói:
"Sao lại có hứng thú như vậy, con không quen nhiều người ở kinh thành lắm, đã gặp ai còn muốn mẫu phi đoán?"
Hàn Nhã Chi đi vào sau, không tùy ý như Ngự Phượng Tùng, trước tiên là hành lễ với Cẩn Vương phi rồi mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vẻ mặt hứng thú nghe Ngự Phượng Tùng nói.
Ngự Phượng Tùng đi tới bên người Cẩn Vương phi, kéo bà ngồi xuống, nét mặt tươi cười nói: "Con đã nhìn thấy vị hôn thê của Ngự Phượng Đàn."
Cẩn Vương phi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ngự Phượng Tùng, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lướt qua trên gương mặt của Hàn Nhã Chi, nhẹ giọng nói: "Kinh thành chỉ có nơi này lớn như vậy, Hộ Quốc tự đèn nhang thịnh vượng, đầu mùa xuân du khách rất nhiều, nhìn thấy cũng không có gì kỳ lạ, có phải có chuyện gì muốn nói cho mẫu phi hay không?"
Hàn Nhã Chi cười nói: "Hiểu con không ai bằng mẹ rồi. Ngày hôm nay Tùng ca ca nhìn thấy chuyện mới lạ, muốn trở về nói cho vương phi nghe."
Ngự Phượng Tùng gật đầu nói: "Cũng không phải, con nghe nói nữ thương nhân kia ôn uyển rộng lượng, lại xinh đẹp xuất chúng, ngày hôm nay đến Hộ Quốc tự lại gặp được nàng. Ai biết được nhìn thấy nàng đang mắng mỏ cháu gái của Cổ Thứ Phụ vì cháu gái của Cổ Thứ Phụ nói nàng không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ. Thẩm Vân Khanh không nói lời nào liền xông lên cho nàng ta hai bạt tai, đánh đến mức Cổ tiểu thư khóc lóc chạy đi."
"Đánh người?" Cẩn Vương phi vẫn lẳng lặng nghe, đến tận giờ phút này mới ngẩng đầu lên hỏi, trong đôi mắt xẹt qua một tia u ám, giọng nói vẫn trầm tĩnh trước sau như một.
"Đúng vậy, hai cái tát dữ dội. Sau khi đánh xong còn bảo Cổ tiểu thư cứ việc đi cáo trạng. Nàng ta không hổ là xuất thân thương gia, thật là thô lỗ." Khuôn mặt Ngự Phượng Tùng đầy hưng phấn, pha lẫn một chút khinh miệt. Hắn từ nhỏ sống ở phủ Cẩn Vương, những nữ tử từng nhìn thấy, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều cẩn thận tuân thủ theo giáo huấn, cho dù là đáo để cũng sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt hắn. Đâu có nhìn thấy trực tiếp dùng tay vả miệng, lập tức cảm thấy lễ nghi của Vân Khanh thật sự thô lỗ. Hắn hoàn toàn không để ý lúc đó trong miệng Cổ Thần Tư nói ra bao nhiêu lời khó nghe.
"Cũng không giống cho lắm." Cẩn Vương phi nhớ lại ngày ấy thấy Thẩm Vân Khanh tới, mắt phượng như sương mù, luôn có một lớp mây khói như có như không, khiến người ta nhìn không thấy thần thái của nàng, lúc cười lên luôn luôn vừa đúng độ cong, một cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng có thể nhìn ra sự dạy dỗ tử tế. Nếu nói là nàng đánh người, thật đúng là khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
"Mẫu phi, người không nhìn thấy đó thôi. Nhã Chi bảo nàng ta đánh đàn tranh, nàng ta cũng không biết. Hỏi nàng ta biết cái gì, nàng ta nói cái gì cũng không biết. Cũng chỉ có dạng người như vậy mới có thể lọt nổi vào mắt xanh của Ngự Phượng Đàn." Sau khi Ngự Phượng Tùng nói xong, Cẩn Vương phi khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Ngự Phượng Tùng, Ngự Phượng Tùng nhìn Hàn Nhã Chi ngồi phía dưới không nói lời nào, vội vã thêm vào một câu:
"Cũng không biết rốt cuộc Ngự Phượng Đàn nghĩ như thế nào, còn nhiều người tốt hơn nữ thương nhân kia, nhưng hắn lại không chọn."
Cẩn Vương phi thấy Hàn Nhã Chi vẫn chưa lộ ra thần sắc nào khác, lúc này mới chậm rãi nói: "Đừng nói nữ thương nhân, nữ thương nhân gì, Thẩm Vân Khanh là quận chúa Vận Ninh mà bệ hạ đích thân phong. Bệ hạ cũng đã cho phép nàng, tất nhiên nàng có chỗ xuất sắc. Hơn nữa hôn sự này là do bệ hạ ban hôn, cho dù là không tốt thì Đại ca của con cũng phải tiếp chỉ, cho dù có người khác, cũng không có cách nào lựa chọn."
Sắc mặt của Hàn Nhã Chi lập tức trở nên trắng bệch, đáy mắt nổi lên một lớp sầu bi. Những ngón tay dưới tay áo cũng ra sức nắm chặt chiếc khăn giống như tâm tư của thiếu nữ, vò một cách dúm dó hỗn loạn thành một nhúm.
...
Tạ thị đã xuống dưới đỉnh Không Thúy và lên xe ngựa nhà mình, sắc mặt vui mừng khi bắt đầu đến chùa miếu cũng không còn chút nào, ghì giọng nén giận nói: "Rốt cuộc đây là những lời của kẻ nào truyền ra? Những lời như vậy cũng có thể tùy tiện nói lung tung mà không sợ thối miệng."
Vân Khanh nhìn hai đầu lông mày nhíu chặt của Tạ thị, không khỏi ấm áp trong lòng, người làm cha mẹ từ giây phút đứa con sinh ra trở đi đã không ngừng quan tâm, mãi đến khi lập gia đình thế này vẫn không thể buông lỏng. Tạ thị là con người dịu dàng như vậy mà cũng mắng người truyền lời miệng hôi thối, có thể thấy được sự tức giận trong lòng bà. Nàng nhìn Tạ thị, đáy mắt cũng lộ ra ý nghĩ sâu xa:
"Người có thể truyền ra lời này chắc chắn biết được chuyện đính hôn trước đây của Tề gia và Thẩm gia."
Chuyện của Tề gia đã qua hơn hai năm rồi, đột ngột bị người ta lật ra vào lúc này. Mục đích là gì thật ra hết sức rõ ràng, chính là muốn phá hủy danh tiếng của Vân Khanh để nàng không thể gả cho Cẩn Vương thế tử.
Tạ thị nghĩ người có thể biết chuyện của Tề gia chắc chắn là người ở Dương Châu lúc đó, nhưng bà nghĩ tới từng người một, đều cảm thấy An phu nhân và Tần thị không giống như người làm loại chuyện như vậy. Cuối cùng bà nghĩ tới rồi một người, than thở:
"Mẫu thân nghĩ tới nghĩ lui, nếu là Vi Ngưng Tử làm thì chuyện này nàng ta căn bản cũng không có lợi, hơn nữa nàng ta bị nhốt ở trong phủ của Nhị công chúa, ngay cả một tỳ nữ cũng không thể đi ra ngoài, sao có thể đi truyền những lời đồn đại này?"
Nói thật, những lời này khiến Vân Khanh nghĩ tới đầu tiên cũng sẽ nghĩ là Vi Ngưng Tử, dù sao quan hệ giữa những người khác biết gốc tích với Vân Khanh cũng không phải là quá mức. Thế nhưng nàng cũng không thể loại trừ những người qua lại, có người tới Dương Châu nghe được lời ra tiếng vào, cuối cùng lan truyền những chuyện này đến kinh thành.
Nếu nói như vậy, phạm vi đúng là lớn hơn một chút, nhưng ngược lại Vân Khanh không cảm thấy khó điều tra, dù sao kinh thành cũng chỉ lớn như vậy, quan viên trở về từ Dương Châu cũng là cá nhân nổi tiếng. Hơn nữa thời gian lời đồn đại truyền ra ngoài không dài, nếu muốn truy tra, chắc cũng tương đối dễ dàng.
Sau khi vào trong nhà, Tạ thị tìm người đi hỏi cuối cùng là xảy ra chuyện gì, còn Vân Khanh cũng trở về trong phòng rồi gọi Tang Thanh ra.
Tang Thanh là tiên phong trong số ám vệ của Ngự Phượng Đàn sắp xếp cho Vân Khanh, mỗi khi hắn xuất hiện, hình tượng đều có chút không giống nhau. Vân Khanh cũng không biết cuối cùng bộ dạng hắn là thế nào, nhưng đại đa số thời điểm, Tang Thanh đều xuất hiện giống như một người thanh niên vóc dáng trung bình.
"Ngươi giúp ta đi điều tra một chút, hai ngày nay trong kinh thành lan truyền lời đồn đại ta tư thông với người khác là phát sinh từ đâu ra?" Vân Khanh uống một ngụm trà, dặn dò nói.
Từ sau khi Ngự Phượng Đàn tiếp nhận vị trí Kinh doanh vệ chỉ huy sứ, đã ra khỏi kinh thành được mấy ngày. Ba ngọn lửa trước mặt của quan mới nhậm chức () đương nhiên là phải đốt cho đủ, đốt cho mạnh mới có thể khiến người ta tin phục.
Vân Khanh cũng không có ý định để cho hắn biết chuyện này, nàng không cảm thấy mọi việc đều phải dựa vào Ngự Phượng Đàn, hai vợ chồng phải nâng đỡ lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau, nếu ai dựa vào người kia thì sẽ mất đi chính mình.
Chỉ là hôm nay nàng mới cảm thấy muốn cho người ta thêm một khoản trên hình tượng dịu dàng đoan trang của nàng. Những chuyện đồn đại thế này, nàng sẽ không dễ dàng cho qua, cũng để cho những người đó thấy, Thẩm Vân Khanh rốt cuộc có phải là người dễ bắt nạt như vậy hay không.
Nhớ lại ban ngày tình cờ gặp Hàn Nhã Chi trên đỉnh Không Thúy, chân mày của Vân Khanh cau lại, nhìn bộ dạng của nàng ta và Ngự Phượng Tùng, dường như quan hệ không tệ. Nhưng Ngự Phượng Tùng không hề có chút gì đối với nàng. Ngoại trừ sự dò xét, đáy mắt còn có sự đánh giá và coi thường, nhưng lại không hề có một chút tôn kính đáng có của đệ đệ khi nhìn thấy thê tử của ca ca.
Cũng có điều là hai người Ngự Phượng Tùng và Ngự Phượng Đàn chênh lệch hai tuổi, cho dù là tính từ khi còn bé tới nay, Ngự Phượng Tùng cũng chỉ là trước bảy tuổi mới gặp Ngự Phượng Đàn mà thôi. Nếu đúng như vậy, tình cảm giữa hai người chỉ sợ còn không nhiều bằng giữa Ngự Phượng Đàn và Phương Bảo Ngọc. Xem ra giữa Ngự Phượng Đàn và người em trai này cơ bản cũng không có mấy tình cảm gì. Nếu không, hắn nói chuyện với nàng lâu như vậy, lại chưa từng nghiêm túc nói tới chuyện của Ngự Phượng Tùng, chứng minh tình cảm trong đó vô cùng nhạt nhẽo. Không chỉ Ngự Phượng Đàn như vậy, mà Ngự Phượng Tùng cũng giống như vậy.
Tất cả những điều này đều bởi vì Minh đế chia tách Ngự Phượng Đàn tạo thành. Những người thân thích phải thường xuyên gần gũi mới có thể thân thiết. Xem ra nàng gả đến phủ Cẩn Vương chắc chắn cũng có một trận đánh ác liệt bắt buộc phải đánh rồi.
Khi mặt trời lặn về Tây, ráng chiều nhuộm dần, bóng dáng của Tang Thanh cũng khoác màu vỏ quýt bước vào trong phòng, giao cho Vân Khanh một tờ danh sách trong tay.
“Đây chính là danh sách những người truyền ra lời đồn đại?” Vân Khanh nhìn những cái tên phía trên, trong mắt chớp mắt nhìn chăm chú hỏi.
“Có thể điều tra ra ở trên. Lần này lời đồn đại khuếch tán vô cùng nhanh, thuộc hạ căn cứ vào mật thám của các nơi hồi báo tới rồi truy lùng tung tích có thể tìm ra, chính là trong số mấy người này.” Tang Thanh nói nhỏ, giọng nói trong bóng tối, nếu không đưa mắt nhìn, rất dễ ngộ nhận hắn đúng là không tồn tại.
“Ừm, cảm ơn ngươi!” Vân Khanh nhìn qua danh sách một lượt rồi liên hệ lại từ đầu đến cuối những chuyện phát sinh gần đây nhất với nhau, trong lòng đã có kết quả.
“Không cần cảm ơn!” Tang Thanh vẫn có chút không quen Vân Khanh mỗi lần đều sẽ nói cảm ơn, nhưng cũng không hề có gì phản cảm. Hắn chỉ dựa theo sự giao phó của thiếu chủ bảo vệ thật tốt thiếu chủ phu nhân tương lai là được.
Đợi đến khi Tang Thanh như một chiếc bóng biến mất trong phòng, Vân Khanh lập tức đứng dậy, ngón tay lướt qua một cái tên trên giấy, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng, đã như vậy thì phải đem ra xử lý.
() Quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa: Ý nói quan viên mới nhậm chức phải làm mấy việc tốt cho dân chúng để gây dựng lòng tin, những việc làm đầu tiên phải sáng chói rực rỡ như những ngọn lửa. Để quan viên mới có thể gây tiếng vang lớn, đốt cháy kẻ thù và thắp sáng chính mình là cách đơn giản và hiệu quả nhất.