Trong phủ Uy Vũ tướng quân.
Hai ngày nay, vải trắng và đèn lồng trắng treo khắp cả con đường dài. Thỉnh thoảng có người đưa lễ vật tiến vào trong phủ, khuôn mặt không chút biểu cảm, nặng nề đến tham gia tang lễ.
Trong linh đường được lập trước phủ, Vi Ngưng Tử đang khóc đến mức không thở được. Bởi vì hai đêm liên tục không ngủ không nghỉ, cho dù là khóc, giọng của nàng ta cũng lộ ra hụt hơi, chỉ có tiếng nghẹn ngào khô khốc. Mỗi người khách đến đều nhìn thấy hai mắt của nàng ta sưng đỏ và thân thể gầy yếu, đều khuyên nói “Hãy bớt đau buồn…”, trong lòng đều cảm thấy Vi Ngưng Tử là một người đáng thương, trước đây êm đẹp gả cho Cảnh Hữu Thần làm chính thê, lại bị Nhị công chúa cường hãn ngang ngược cướp mất tướng công, cuối cùng không thể không lùi xuống ở vị trí thiếp thất, còn bị Nhị công chúa làm cho không nhìn thấy mặt trời. Bây giờ mẫu thân là người thân duy nhất lại chết, thật là đáng thương đến tột cùng.
Sắc mặt của Vi Ngưng Tử trắng bệch, yếu như bông liễu trong gió xuân, đáp tạ khách một cách yếu ớt. Dáng vẻ như vậy của nàng ta, cho dù là Vi phu nhân cũng có chút nhìn không nổi. Tuy rằng từng nghe qua rằng Vi Ngưng Tử ra tay với Tạ Tố Linh, nhưng lúc này nhìn thấy nỗi đau buồn của Vi Ngưng Tử lại cũng không giống giả bộ, cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ngưng Tử, con cũng đã hai ngày không ngủ rồi. Hôm nay khách ít, trước tiên con đi nghỉ một chút, ngày mai lúc hạ táng () mới có tinh thần.”
Vi Ngưng Tử khoác bộ áo sợi màu trắng, lộ ra khuôn mặt bởi vì mệt nhọc mà tiều tụy nên càng thêm trắng nhợt, hai con mắt lõm xuống, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng bi ai nói: “Bá mẫu, người thân duy nhất trên đời này của con chính là mẫu thân. Bây giờ bà ấy đi rồi, sau này Ngưng Tử không có cha cũng không có mẫu thân, cho dù… cho dù ngày tháng sống khổ sở thêm nữa, cũng sẽ không có ai thương con nữa rồi…”
Trong lòng Vi phu nhân nghe lại có chút áy náy. Lúc trước bà ấy đón Vi Ngưng Tử vào phủ của mình là muốn để nàng ta làm con gái. Nhưng dù sao Vi Ngưng Tử cũng không phải là con ruột, tuổi cũng lớn, giữa hai người tuy rằng gần gũi nhưng không đủ thân thiết. Nghĩ tới tình cảnh ngày hôm nay của Vi Ngưng Tử cũng thật sự đáng thương, cả ngày bị nhốt ở trong phủ của Nhị công chúa không thể ra khỏi cửa nửa bước. Lần này là mẫu thân nàng ta qua đời, Nhị công chúa mới không thể không để nàng ta tới tham gia tang lễ. Vi phu nhân thở dài, trong mắt chứa đựng một chút phiền muộn:
“Ngưng Tử, mẫu thân con chỉ có một mình con là con gái, trong lòng nhất định rất yêu thương con. Nếu bà ấy ở nơi chín suối nhìn thấy con như thế này vì bà ấy, chắc chắn sẽ không an lòng, con hãy để bà ấy yên tâm đi đi.” Nói đến chỗ xúc động, trong mắt Vi phu nhân cũng rơm rớm nước mắt.
Vi Ngưng Tử nghe xong lời của Vi phu nhân, tâm trạng không bình tĩnh lại, ngược lại đâm đầu về phía quan tài, vẻ mặt đau khổ đến tột cùng: “Mẫu thân… mẫu thân, người đưa Ngưng Tử cùng đi với…”
Hành động đột ngột của nàng ta khiến nha hoàn ở xung quanh giật nảy mình, vội vàng kéo nàng ta, không để nàng ta tìm đến cái chết. Ai biết được tâm trạng của Vi Ngưng Tử biến động quá lớn, không đập vào quan tài, ngược lại lập tức ngất xỉu, mềm nhũn ngã xuống.
“Phu nhân, việc này…” Nha hoàn đang đỡ Vi Ngưng Tử, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng nhìn về phía bà ta, dò hỏi phải làm như thế nào.
Vi phu nhân nhìn thấy Vi Ngưng Tử ngất đi, khuôn mặt nhỏ bé gần như cùng màu với áo tang, hốc mắt sâu hoắm, hai ngày nay hầu như là cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi.
“Các ngươi dìu vào trong nghỉ ngơi một lúc, để cho nó ngủ yên lành một giấc.” Đợi đến ngày mai lúc đưa tang thì đánh thức Vi Ngưng Tử cũng không muộn, nếu không Tạ Tố Linh vừa mới mất, Vi Ngưng Tử cũng sẽ sụp xuống.
Nha hoàn nghe dặn dò, hai người đỡ Vi Ngưng Tử vào một gian phòng ngủ, sau khi đắp chăn xong mới cẩn thận lui ra ngoài: “Vi tiểu thư thật đáng thương, ngất đi như vậy, có thể thấy là rất hiếu thuận…”
“Đúng vậy, ta vẫn chưa hề nhìn thấy ai khóc lại thương tâm đến như vậy, nước mắt khóc cũng cạn khô rồi…”
Những lời bàn luận của hai tiểu nha hoàn càng lúc càng xa, mãi đến khi không nghe thấy được nữa, Vi Ngưng Tử vốn dĩ ngất xỉu ở trên giường đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng đến kinh người trên khuôn mặt tái nhợt, căn bản không có chút gì dáng vẻ yếu đuối như lúc nãy ở trước mặt người khác, từ trên giường ngồi dậy, đôi môi hơi trắng mang một nụ cười với vẻ châm biếm, một tay tháo mũ hiếu màu trắng ở trên đầu xuống.
“Hiếu thuận? Ai muốn hiếu thuận với một người không có lương tâm như Tạ Tố Linh chứ! Hừ, vì bà ta mà khóc, bà ta xứng sao?”
Vi Ngưng Tử vừa nói vừa cởi bộ áo tang màu trắng trên người xuống, thay lên người một bộ y phục thường ngày màu hồng cánh sen.
Nếu không phải là Nhị công chúa nhốt nàng ta ở trong viện, nàng ta nghĩ đủ mọi cách cũng không thể trốn ra được, không thể không giả bộ làm ra bộ dạng hiếu thuận, phải nắm chắc cơ hội trốn ra ngoài, không muốn quay về trong nhà lao của phủ Nhị công chúa đó nữa, nàng ta phải dùng đến việc khóc lóc với linh cữu của Tạ Tố Linh sao? Người đó luôn đối xử không tốt với nàng ta, cái chết lần này cũng coi như là có được một chút tác dụng, chưa đến nỗi là chết không có chút giá trị.
Vi Ngưng Tử thay xong y phục, cảm thấy trong miệng quả thực có chút khô, lại uống một bình nước, nhón lấy đồ điểm tâm trên bàn ăn hai miếng, lúc này mới mở cửa, nhìn ra bên ngoài một chút. Dựa vào biểu hiện hai ngày nay của nàng ta, đoán là Vi phu nhân cũng sẽ không sai người đến làm phiền nàng ta nữa, nàng ta chỉ cần khóa chặt cửa, ít nhất trước sáng ngày mai, sẽ không có người đến gọi cửa. Nàng ta có thể vừa hay lợi dụng khoảng thời gian này, lén lút chạy đi.
Nàng ta cũng không muốn sống những tháng ngày bị người trông coi, không có thứ để ăn, không có đồ để mặc, ngay cả một chút tự do cũng không có đó nữa.
Vi Ngưng Tử sống ở trong phủ Uy Vũ tướng quân khoảng nửa năm, cũng hiểu rất rõ bố cục và con đường nhỏ ở trong đó, cộng thêm việc hôm nay lại làm tang sự, vì vậy bọn người dưới đều tập trung ở gần linh đường đón tiếp khách và chờ sai bảo, lúc Vi Ngưng Tử ở trên đường đi đến cửa nhỏ ở hậu viện cũng không ai phát hiện ra nàng ta.
Lợi dụng kẽ hở lúc tên sai vặt giữ cửa hậu viện nhất thời lơ là, Vi Ngưng Tử lén lút chạy ra ngoài. Bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang dừng ở phía bên ngoài của phủ Uy Vũ tướng quân, phía trên treo một chiếc chuông gió màu bạc, hai mắt nàng ta lập tức sáng lên. Sau khi liếc nhìn xung quanh, nàng ta đi về phía chiếc xe ngựa.
Chỉ cần lên được xe ngựa, chờ một chút là có thể ra khỏi cửa kinh thành, từ nay về sau nàng ta thay tên đổi họ, rời xa chốn kinh thành, sau này cũng không bị người khác uy hiếp và bức bách nữa. Vi Ngưng Tử mừng khấp khởi nghĩ, lại bị hai nam nhân chặn ở trước mắt.
Trong lòng Vi Ngưng Tử hoảng hốt, vốn tưởng rằng là người trong phủ Uy Vũ tướng quân phát hiện ra nàng ta, ngẩng đầu lên nhìn thấy là hai nha dịch mặc y phục quan sai của nha môn, đều là những khuôn mặt xa lạ, tuyệt đối không phải là người của phủ Uy Vũ tướng quân. Nàng ta bất giác lấy lại tinh thần, ổn định thần sắc khuôn mặt, đổi lại nụ cười hiền hòa, đợi hai người rời đi. Nàng ta không gây ra vụ án gì, hai nha dịch này đương nhiên không phải là đến tìm nàng ta, trong lòng Vi Ngưng Tử nghĩ như vậy.
Nhưng hai tên nha dịch không thay đổi suy nghĩ, khuôn mặt không biểu cảm nhìn nữ tử trước mặt, dường như đang xác nhận Vi Ngưng Tử có phải là người bọn họ muốn tìm hay không. Một người hơi cao ở trong đó hỏi một cách máy móc: “Ngươi có phải là Vi thị, thiếp thất của Nhị phò mã hay không?”
“Chính là ta, không biết hai vị có việc gì?” Thiếp thất của Nhị phò mã, tên gọi đáng ghét biết nhường nào. Sau khi nghe, Vi Ngưng Tử hơi cau mày, nhưng vẻ mặt vẫn mang nụ cười, lúc này nàng ta thật không muốn chọc giận người của công môn, tăng thêm rắc rối.
“Có người ở nha môn kiện cáo ngươi, mời ngươi theo chúng ta đi một chuyến.” Hai tên nha dịch nghe thấy nàng ta thừa nhận, trực tiếp nói rõ ràng mục đích đến. Còn Vi Ngưng Tử lại bị một câu nói này dọa đến mức khuôn mặt biến sắc, lẽ nào chuyện mà nàng ta làm với Tạ Tố Linh đã bị người khác phát hiện rồi sao? Không thể nào, sao lại nhanh như thế đã có người phát hiện ra?
Hai tên nha dịch cũng không chú ý nhiều đến vẻ mặt hoang mang lo lắng của Vi Ngưng Tử. Việc mà bọn họ làm mỗi ngày chính là bắt phạm nhân, mời bị cáo lên công đường, gặp qua các kiểu người, các kiểu phản ứng, phản ứng như thế này của Vi Ngưng Tử thật sự không tính là kiểu gì khác lạ.
Vi Ngưng Tử nhìn chiếc xe ngựa ở đối diện một chút, trong mắt lộ ra một tia do dự. Nàng ta bây giờ chính là muốn tranh thủ thời gian ra khỏi kinh thành, tại sao lại có người mời nàng ta đến nha môn vào lúc này. Trong lòng sốt ruột, nàng ta không khỏi cười gượng nói:
“Hai vị quan sai đại ca, ta là một phu nhân, sao có thể phạm tội chứ? Ta vẫn còn có việc, xe ngựa bên kia đang đợi ta, các ngươi có phải là tìm nhầm người rồi hay không?” Chiếc xe ngựa mà người đó sắp xếp cho nàng ta đang ở phía đối diện, nàng ta còn không nắm chắc thời gian đi thì làm sao có thể đi xa được, khiến người khác phát hiện ra thì không xong rồi.
Lúc đầu hai tên nha dịch từ sau khi nhìn thấy nàng ta đi ra liền phát hiện nàng ta là xông thẳng về phía chiếc xe ngựa đó, bây giờ nhìn thấy trong mắt nàng ta lộ ra vẻ lo lắng, dứt khoát vung tay: “Có phải phạm lỗi hay không, là do Phủ doãn đại nhân định đoạt. Nếu không có tội, thì hãy theo chúng ta đi nha môn, tự khắc sẽ trả lại cho ngươi sự trong sạch.”
Tên nha dịch đó thấy Vi Ngưng Tử vẫn còn muốn tranh cãi, sắc mặt hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nói với người còn lại: “Phủ doãn đại nhân sai ngươi và ta nhanh chóng đưa người đi. Nàng ta muốn đợi chiếc xe ngựa kia, vậy đưa xe ngựa cùng đến nha môn.”
Nói rồi nha dịch trực tiếp móc từ trong ngực ra một bản công văn giương lên trước mặt của Vi Ngưng Tử: “Đây là thư của phủ nha môn, truyền ngươi lên công đường chờ phán xét. Nếu ngươi không đi, chúng ta cũng buộc lòng không khách khí nữa.”
Vi Ngưng Tử không biết bọn họ sao lại đúng lúc chặn mình ở chỗ này, song nha dịch đó cũng chính là bởi vì điểm này mà cũng tràn đầy sự khinh thường với Vi Ngưng Tử. Cao Thăng - Cao đại nhân, Phủ doãn nha môn sai bọn họ đi mời Vi Ngưng Tử, bọn họ đến phủ của Nhị công chúa tìm, nghe nói Vi Ngưng Tử vội về chịu tang ở phủ Uy Vũ tướng quân, lại đến phủ Uy Vũ tướng quân. Thế nhưng tên sai vặt chặn cửa nhìn thấy hai người bọn họ đến, đương nhiên cảm thấy không tốt lắm, nói hết lời bảo bọn họ đi vào từ cửa sau.
Sự đi đi lại lại lần này, nha dịch căn bản đã không còn kiên nhẫn nữa, lại nhìn thấy Vi Ngưng Tử vốn dĩ vội vàng về chịu tang lại đi ra từ cửa sau, trong lòng đương nhiên không thoải mái, biết rằng người này nhất định không làm chuyện gì tốt đẹp. Lại nghe lời thoái thác của nàng ta đã thấy phiền rồi, ngay cả khách khí cũng lười không khách khí nữa. Lại nói, với thân phận bây giờ như thế này của Vi Ngưng Tử, nha dịch đương nhiên cũng không khách khí với nàng ta.
Vi Ngưng Tử vừa nhìn hai tên nha dịch vóc dáng cao lớn ở trước mặt, nếu nàng ta muốn làm khó cũng không có cách. Ngộ nhỡ ầm ĩ đến mức người ở bên trong nghe thấy, đi ra nhìn thấy người ngất xỉu là nàng ta đứng ở cửa sau, đến lúc đó càng không nói rõ ràng được, đành nói:
“Hai vị đại ca đương nhiên là phụng mệnh hành sự, tiểu nữ nhất định phối hợp. Chỉ là không biết người nào kiện ta vậy?” Bây giờ không có cách nào phản kháng rồi, vậy cũng chỉ có hỏi rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới dễ dàng có cách ứng phó.
Nào ngờ hai tên nha dịch hoàn toàn không thiện cảm với nàng ta, căn bản không trả lời câu hỏi của nàng ta: “Ngươi đến rồi tự nhiên sẽ biết.”
Tuy rằng vội vã muốn chạy trốn, nhưng Vi Ngưng Tử lại không thể không miễn cưỡng đến.
Vốn dĩ nếu nha dịch mời Vi Ngưng Tử đến nha môn, lúc này Vi phu nhân nhìn thấy, nhất định sẽ bảo Vi Cương Thành cùng đến. Vi Cương Thành bây giờ là chỉ huy sử trong kinh thành, nắm giữ cấm quân trong thành, nói thế nào thì Cao Thăng cũng phải cho hắn vài phần thể diện. Nhưng hôm nay Vi Ngưng Tử là lén lút ra ngoài, chỉ có thể thật thà theo nha dịch đi đến trước đại sảnh của Phủ doãn phủ nha môn.
Hai ngày này sau khi nàng ta vào Vi phủ, vẫn luôn lên kế hoạch việc chạy trốn, căn bản không chú ý đến những việc bên ngoài. Nhưng lúc này sau khi bị nha dịch áp giải đến đại sảnh của phủ nha môn, sau khi nhìn thấy người ngồi ở bên trong, toàn thân bất giác trở nên căng thẳng.
Cao Thăng ngồi trong công đường, một bộ quan phục màu xanh đen dưới tấm biển trên đỉnh đầu, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc và trang nghiêm. Còn bên cạnh hắn, trên một chiếc ghế lớn bằng gỗ lim, là một vị nữ tử đang ngồi, khuôn mặt trắng ngọc như hoa lan mang theo nụ cười nhẹ nhàng, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, đang nói gì đó với Cao Thăng, trong đôi mắt có sự thân thiện vui vẻ, mà lại không phải là sự cao quý trong cử chỉ.
“Thẩm Vân Khanh, ta biết là ngươi mà!” Khi nhìn thấy Vân Khanh ngồi ngay ngắn trên ghế lớn, bộ váy dài màu hồng phấn uốn lượn quanh đất, nụ cười trên mặt đúng mực không gì sánh được, Vi Ngưng Tử trong nháy mắt liền bùng nổ, nàng ta đứng trong công đường, hai mắt như lửa, dường như muốn thiêu đốt Vân Khanh trong đôi mắt của nàng ta.
Nàng ta chỉ nói người nào lại kiện cáo nàng ta, nghĩ đi nghĩ lại, trong kinh thành này, người quen thân với nàng ta cũng không nhiều, bây giờ nhìn thấy Vân Khanh, trong phút chốc liền hiểu ra.
Nhưng lời này của Vi Ngưng Tử vừa nói ra, Cao Thăng thu lại nụ cười, nhìn nàng ta đập mạnh kinh đường mộc một cái, quát nói: “Dưới công đường là người nào, sao lại vừa mới vào công đường liền lớn tiếng ồn ào náo động, gọi thẳng tên của quận chúa Vận Ninh!”
Một tiếng kinh tâm động phách đó cuối cùng cũng đánh tỉnh Vi Ngưng Tử, nàng ta không cam lòng thu hồi lại ánh mắt từ trên người Vân Khanh về. Tuy rằng trong lòng không biết Vân Khanh rốt cuộc là kiện nàng ta điều gì, nhưng trước mắt nàng ta lại không làm việc gì đáng để Thẩm Vân Khanh đưa lên công đường cả. Thế là nàng ta thu hồi lại sự tức giận, ngược lại trở thành một vị phu nhân điềm đạm đáng thương, cung kính hành lễ nói với Cao Thăng: “Dân phụ Vi Ngưng Tử bái kiến Phủ doãn đại nhân.”
Vốn dĩ Vi Ngưng Tử là giỏi nhất là làm ra vẻ yếu đuối, cùng với vẻ mặt lúc này của nàng ta, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút đau lòng. Nhưng giọng nói lúc nãy nàng ta tiến vào nói với Vân Khanh, đã khiến nàng ta giảm điểm không ít, chỉ khiến người ta cảm thấy tốc độ trở mặt của nàng ta quả thực là người bình thường khó mà đạt đến.
Đôi mắt Cao Thăng lạnh lùng nhìn nàng ta, vẻ mặt không thay đổi, hai mắt lấp lánh có thần, lại là giọng nói chấn động hỏi: “Vi thị, quận chúa Vận Ninh kiện ngươi tung bừa lời đồn, hủy hoại thanh danh của người, ngươi thật sự đã từng làm việc này?”
Vi Ngưng Tử đứng trong công đường, toàn bộ người bao vây ở xung quanh đều là nha dịch to cao khỏe mạnh, bọn họ ai nấy tay cầm côn hình, khuôn mặt uy nghiêm, đứng ở trong đó, người nào cũng có chút sợ sệt. Nhưng Vi Ngưng Tử cảm thấy áp bức và lăng nhục không đơn thuần là mình bị truyền gọi đến nơi như nha môn này, điều càng tức giận hơn chính là Thẩm Vân Khanh được hầu hạ cẩn thận, an tọa ở một bên, tư thái cao quý như nhân vật trung tâm, còn nàng ta lại không thể không đứng ở chỗ này, chịu đựng đủ loại ánh nhìn và sự thẩm vấn ở xung quanh.
Vì sao, vì sao rõ ràng xuất thân của nàng ta tốt hơn so với Thẩm Vân Khanh, cuối cùng, mọi việc đều kém Thẩm Vân Khanh một bậc. Không, là kém với khoảng cách xa như đất với trời! May mà, có người đó, những ngày tháng sau này của Thẩm Vân Khanh nhất định là sẽ không dễ sống. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Vi Ngưng Tử lại xẹt qua một ý nghĩ vui sướng âm thầm.
Nhưng sau khi nghe xong câu hỏi của Cao Thăng, Vi Ngưng Tử đã biết điều Vân Khanh kiện là gì, chỉ cảm thấy đột nhiên thở dài một hơi, nhưng lại có chút bất ngờ. Liên quan đến chuyện bị truyền trong kinh thành là chuyện Vân Khanh bởi vì tư thông với bọn lưu manh du đãng mà bị Tề gia từ hôn, quả thực là nàng ta truyền ra. Nhưng thứ lời đồn đại như vậy sao không có được, chỉ có thể nói là lúc nào cũng có người loan tin, nàng ta nói thì làm sao. Người đó nhất định đã xử lý ổn thỏa mọi việc, lẽ nào Thẩm Vân Khanh còn có thể tìm ra chứng cứ sao? Nàng ta không tin.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vi Ngưng Tử ổn định lại, nàng ta nhìn Cao Thăng với vẻ mặt thành khẩn, dịu dàng nói: “Đại nhân, dân phụ vẫn luôn ở trong phủ của Nhị công chúa, chưa từng ra khỏi cửa. Hai ngày nay bởi vì gia mẫu qua đời mới đến phủ Uy Vũ tướng quân trông coi linh cữu mẫu thân đã mất. Không biết đại nhân nói dân phụ truyền tin nhảm gì, sao lại hủy hoại… danh dự của quận chúa Vận Ninh! Vẫn mong đại nhân minh xét!”
Vân Khanh chỉ nghe Vi Ngưng Tử dùng một câu nói phủi sạch sẽ tất cả mọi thứ, làm ra bộ dạng không biết gì. Nhưng Vân Khanh cũng không cảm thấy bất ngờ, suy nghĩ của Vi Ngưng Tử vẫn luôn độc địa thận trọng, trước khi không có chứng cứ rõ ràng, nàng ta nhất định sẽ không nói gì. Nhưng nếu nàng không nắm chắc, cũng sẽ không ngồi ở chỗ này kiện cáo Vi Ngưng Tử.
Vân Khanh cười một cách chậm rãi, nhìn bộ váy màu hồng cánh sen trên người Vi Ngưng Tử, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng trong veo nhàn nhạt, ánh mắt đung đưa, so với sự đáng thương giả tạo của Vi Ngưng Tử, khí chất cao quý của Vân Khanh lại càng khiến người khác yêu thích. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như nước chảy, hỏi: “Nghe Vi thị nói như vậy, ngươi thật ra là một lòng ở nhà làm thiếp rồi.”
Sự châm chọc trong lời nói, Vi Ngưng Tử không khó để nghe ra được, trong hai mắt của nàng ta có oán hận, nhưng vẫn nén sự tức giận trả lời: “Đương nhiên, phủ Nhị công chúa canh gác nghiêm ngặt, không được công chúa đồng ý thì không thể tự ý ra khỏi phủ. Dân phụ đương nhiên là muốn nghiêm chỉnh vâng theo lời của chủ mẫu, huống hồ dân phụ gả làm vợ của người khác, đương nhiên sẽ không tùy ý xuất đầu lộ diện. Nếu đại nhân không tin, có thể đến phủ công chúa hỏi.”
Vi Ngưng Tử lúc này cũng không quan tâm đến mình vốn dĩ là muốn mượn cơ hội trốn ra khỏi phủ Nhị công chúa nữa, bây giờ người cũng đến nha môn rồi, nàng ta đương nhiên muốn chứng minh sự trong sạch của mình trước, sau đó mới tính kế. Chỉ cần hôm nay tranh cãi rõ ràng, cùng lắm ngày mai khi hạ táng lại tính kế một phen, hai ngày này vẫn còn có cơ hội.
Nhị công chúa quản lý hai tiểu thiếp của phò mã như thế nào, rõ ràng toàn bộ kinh thành đều biết hết. Giam ở trong viện không cho phép ra khỏi cửa, không cho phép gặp người thân, không có gì khác biệt với ngồi trong lao. Điều này muốn thẩm vấn cũng được, nhưng ý nghĩa thẩm vấn không lớn. Nếu Vi Ngưng Tử đã dám nói như thế, vậy thì ở phủ Nhị công chúa cũng không cần phải thẩm vấn thêm điều gì nữa, hơn nữa mục tiêu của Vân Khanh vốn dĩ cũng không phải ở phủ Nhị công chúa.
“Có lúc loan truyền lời đồn cũng không cần chính mình đi loan tin. Chỉ cần có ý muốn, Vi thị ngươi có thể truyền cho người dưới, nha hoàn bên cạnh. Ai cũng biết người dưới là kẻ loan truyền lời nói nhanh nhất. Bọn họ chỉ cần muốn, đảm bảo còn nhanh hơn so với Vi thị ra tay.” Vân Khanh cười nhẹ, ánh mắt lưu chuyển như ánh sáng dao động, lại không rơi vào bẫy của Vi Ngưng Tử. Nếu kéo thời gian đến phủ Nhị công chúa, đến lúc đó kéo Nhị công chúa vào, tất phải cần nhiều chuyện hơn rất nhiều.
“Nếu đã không nắm được chứng cứ, quận chúa đừng nên tùy ý lên công đường kiện cáo, tránh để người khác cảm thấy người cậy thế chèn ép người khác.” Vi Ngưng Tử cười đắc ý, mặc dù không biết vì sao Vân Khanh lại kiện chuyện này lên phủ nha môn, nhưng nhìn thấy được những lời đồn này chắc chắn đã gây ra rắc rối cho Vân Khanh, vì vậy nàng không thể không vội vàng muốn đến kiện cáo, muốn làm sáng tỏ. Còn về việc vì sao Vân Khanh lại nghĩ đến nàng ta, người ở trong kinh thành biết chuyện của Vân Khanh, thù hận với Vân Khanh lớn nhất chính là Vi Ngưng Tử, đương nhiên người đầu tiên nghĩ đến sẽ là nàng ta. Trên mức độ đối lập giữa hai người, Vi Ngưng Tử vẫn rất tự biết mình.
Xung quanh có dân chúng vây xem, thậm chí còn có những thiếu gia công tử khác cũng vây đến xem. Dù sao vụ án này là quận chúa đường đường kiện cáo Vi thị, việc kiện lại là chuyện tư thông dẫn đến từ hôn đang đồn thổi sùng sục khắp trong kinh thành, Vi thị này lại là tiểu thiếp của Nhị phò mã. Trong chỗ này có những thành phần tám chuyện và người thích sự náo nhiệt nôn nóng chạy tới chỗ phủ nha môn, muốn xem thử sự việc rốt cuộc là gì.
“Bổn quận chúa bị người ta hãm hại, đương nhiên là yêu cầu một lẽ phải.” Nếu Vân Khanh đã có thể ngồi ở chỗ này thì không sợ người khác nói nàng cậy thế ép người. Thứ như thế lực này, có lúc đương nhiên phải dùng thật tốt, nếu không, cần hàm tước quận chúa để làm gì. Cũng như lúc này, Vi Ngưng Tử chỉ có thể thật thà đứng ở phía dưới, còn nàng có thể ngồi ở một bên, hưởng thụ quyền lợi của thế lực. Nàng bưng chén trà nóng ở trong tay lên, nhẹ nhàng thổi, quay đầu nói với Cao Thăng:
“Cao đại nhân, vừa nãy nhìn thấy Vi thị, ta lại cảm thấy có một chuyện kỳ quái. Theo lý mà nói, Vi thị đáng lẽ là đang thủ hiếu, tại sao ta nhìn bộ y phục trên người nàng ta lại giống như y phục mặc thường ngày vậy?”
Lúc này Cao Thăng mới chú ý đến, lúc đó khi hai tên nha dịch hồi báo, đã nói là Vi Ngưng Tử ở phủ Uy Vũ tướng quân thủ hiếu cho mẫu thân, nhưng hắn nhất thời không chú ý đến. Bây giờ nhìn, bộ váy màu hồng cánh sen trên người nàng ta tuy rằng đơn giản nhẹ nhàng, nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà khi thủ hiếu mặc. Thế là ánh mắt Cao Thăng rơi trên người của hai tên nha dịch, trầm giọng hỏi: “Các ngươi đưa Vi thị đến từ chỗ nào?”
“Bẩm đại nhân, bỉ chức đến cửa sau của phủ Uy Vũ tướng quân, nhìn thấy bị cáo Vi Ngưng Tử, nàng ta đang đứng trước một chiếc xe ngựa, nhìn dáng vẻ là muốn đi đến nơi khác.” Nha dịch trả lời.
Trên khuôn mặt của Vân Khanh mang theo vẻ kinh ngạc, cau mày nói: “Hôm nay Vi thị không phải nên thủ hiếu sao? Tại sao lại đi ra từ cửa sau, muốn đi đến chỗ nào vậy?”
Cao Thăng vừa nghe, cũng hiểu được có chút không đúng. Giờ này, cho dù là nghỉ ngơi, cũng không nên thay y phục ngồi xe ngựa muốn đi nơi khác, lập tức hai mắt như điện phóng đến Vi Ngưng Tử, muốn nhìn ra ngọn ngành đầu đuôi từ trên mặt nàng ta.
Vi Ngưng Tử làm sao biết được sự việc đột nhiên biến hóa từ lời đồn đến điểm này trong nháy mắt. Đây chính là trang bị nàng ta chuẩn bị trốn đi, đương nhiên không thể để người khác biết, nhưng Cao Thăng ở công đường đã lâu, bị hắn nhìn như vậy, lại ở trong hoàn cảnh như thế này, trong lòng Vi Ngưng Tử nhất thời có chút hoang mang. Sắc mặt nàng ta cũng không trầm ổn như lúc nãy, gằn đè giọng xuống, không để người khác nghe ra sự sợ hãi của nàng ta, nói:
“Đại nhân, dân phụ chỉ là bớt chút thời gian đi mua một vài thứ mà thôi. Lẽ nào đi ra ngoài mua đồ cũng có tội sao?”
Từ biểu cảm trên khuôn mặt lúc nãy của nàng ta, Cao Thăng đã biết sự việc nhất định không đơn giản như vậy, lập tức vung tay lên, nói: “Xe ngựa các ngươi có đưa đến không?”
“Có, thưa đại nhân.”
“Đi lục soát kiểm tra xe ngựa một chút, xem thử trên đó có vật chứng gì hay không!” Cao Thăng không hổ thẩm án đã lâu, hắn đi lục soát xe ngựa, nghi ngờ Vi Ngưng Tử đột nhiên ra ngoài là có nguyên nhân khác, song hắn chỉ nói là lục soát vật chứng, không hề nói cái khác, như vậy, Vi Ngưng Tử cũng không có cách nào phản bác.
“Các ngươi không phải đang nói về lời đồn sao? Các ngươi không phải đang muốn chứng minh lời đồn là do ta tung ra sao? Ta thừa nhận!” Vi Ngưng Tử vừa nghĩ đến những thứ trong xe ngựa, nếu bị lục soát ra, nàng ta không chỉ đi không được, sau khi trở về không biết sẽ bị Nhị công chúa xử lý thành bộ dạng gì. Còn lời đồn cho dù là thừa nhận rồi, cùng lắm cũng chỉ bị đánh mấy chục roi, nói không chừng còn có thể nhân cơ hội trốn thoát rời đi, thế nào cũng không muốn quay về phủ Nhị công chúa nữa, dù sao người kia đã nói là sẽ giúp nàng ta.
Những người đứng vây ở bên ngoài nhìn Vi Ngưng Tử lúc nãy vẫn thà chết cũng không thừa nhận trong phút chốc đã gánh lấy tội danh, bất giác trợn trừng mắt, nhìn sự biến hóa ở trong này.
Ánh mắt của Cao Thăng dừng lại, nhìn qua Vân Khanh, thấy nàng mím môi uống trà, toàn thân toát ra khí chất thanh cao nhẹ nhàng, song giữa mày lại mang theo khí chất cơ trí, vẻn vẹn chỉ dùng một câu nói khiến Vi Ngưng Tử tự động nhận tội, chẳng lẽ trong xe ngựa đó còn có vụ án lớn hơn? Nhưng Cao Thăng kiềm chế lại cách nghĩ của mình, lập tức hỏi: “Ngươi vừa nãy còn nói không phải là ngươi tung lời đồn, bây giờ lại thừa nhận? Ngươi nhanh chóng nói rõ đầu đuôi, vì sao lại tung lời đồn, hủy hoại danh tiếng của quận chúa Vận Ninh?”
Thế là trên khuôn mặt của Vi Ngưng Tử lộ ra vẻ hối hận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khoác lên một vẻ thê thảm: “Lời đồn là do ta tung ra ngoài, ta và quận chúa Vận Ninh vẫn luôn bất hòa, bây giờ ta trở thành thiếp thất của Nhị phò mã, nàng ấy lại có thể gả cho thế tử Cẩn Vương làm phi. Ta với nàng ấy vốn dĩ là biểu tỷ muội, nàng ấy là con gái của một thương nhân, lại không chỉ có được chức vị quận chúa, mà còn trở thành thế tử phi. Trong lòng ta không thoải mái, rất khó chịu, ghen tị rất nhiều, đương nhiên không thể nhìn nàng ấy cứ như vậy thuận lợi gả cho thế tử Cẩn Vương.”
Nàng ta cứ như thế nói hết, người ở bên ngoài đều sụt sịt cả lên. Vi thị này thật đúng là độc ác, tung ra lời đồn như thế này chính là muốn hại quận chúa Vận Ninh không thể gả vào chỗ tốt. Trước đây bởi vì đắc tội với Thẩm gia, bị đoạn tuyệt quan hệ thân thích giữa hai nhà, bây giờ nước giếng không phạm nước sông cũng bỏ đi, Vi thị này vẫn muốn đi hãm hại người khác, lòng đố kỵ của nữ nhân thật sự đáng sợ.
Cao Thăng đã sớm có kết luận, vì vậy cau mày lại hỏi: “Vậy nếu ngươi đã nói là lời đồn, chân tướng của sự việc là như thế nào?”
Lúc Vân Khanh đến kiện cáo, mục đích trước tiên chính là muốn rửa sạch lời đồn này trên người mình. Lúc đó khi tiếp nhận vụ án, Cao Thăng vẫn cảm thấy Vân Khanh có chút chuyện bé xé ra chuyện to, nhưng Vân Khanh nói:
“Lời đồn xưa nay chưa hề dừng lại ở người hiểu biết, trên thế giới này phần lớn mọi người đều là nghe một đồn trăm, chỉ đến lúc sự thật chân chính bày ra trước mặt, bọn họ mới biết tiếp nhận chân tướng. Nếu không thể chứng minh sự trong sạch, sẽ luôn có chỗ có hại đối với cuộc sống sau này của ta. Nếu Cao Thăng đại nhân không chịu xử lý, ta sẽ kiện việc này lên bộ Hình, nói tóm lại nhất định phải có một kết quả.”
Hắn nhớ lúc đó ngữ khí nói chuyện của Vân Khanh kiên định như thế. Làm Phủ doãn nha môn lâu như vậy, Cao Thăng biết lời đồn có thể kiện nhưng không dễ điều tra, cho dù điều tra ra thì cũng không có cách chứng minh. Nhưng Vân Khanh lại chắc chắn có thể tra ra, chỉ cần Cao Thăng đưa lời đồn lên công đường để nàng làm sáng tỏ là được, hơn nữa đến lúc đó sẽ còn tặng hắn một phần đại lễ.
Lúc này Cao Thăng chính là muốn để Vi Ngưng Tử chính miệng nói ra sự thật chính xác, sự tức giận của Vi Ngưng Tử thì bừng lên khắp mặt. Nếu không phải là để sau này còn có đường lui, nàng ta thật sự muốn khiến Thẩm Vân Khanh bị lời đồn dìm chết mới thôi, nhưng tình thế không so với người, cho dù trong lòng hận muốn chết, sự oán độc trong đôi mắt có thể giết chết người, nhưng Vi Ngưng Tử vẫn không thể không nói:
“Năm đó thiếu gia Tề gia và thiên kim Liễu gia đã ám kết châu thai (), muốn bội ước từ hôn, lúc tham dự yến hội của Thẩm gia, bị mọi người phát hiện, Thẩm gia mới từ hôn…”
Nàng ta nói ra sự thật, trong phút chốc mọi người đã biết, thì ra sự thật là như vậy. Trong đám người thỉnh thoảng có người nói, chính là vậy mà, người đẹp như quận chúa Vận Ninh tuyệt đối không cần phải làm ra những chuyện như thế.
Cao Thăng nghe tiếng bàn luận rôm rả của mọi người bên ngoài công đường, trong lòng thầm nghĩ, miệng lưỡi của người đời là nhanh chóng và sắc bén nhất. Hôm nay những người này ở đây nghe được chân tướng, chắc chắn sẽ loan truyền cho nhau, đến lúc đó những lời đồn tung ra những ngày trước đó sẽ trong nháy mắt biến mất một cách sạch sẽ.
Sau khi Vân Khanh thưởng thức biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt không cam lòng nhưng lại không thể không nói ra chân tướng của Vi Ngưng Tử, nàng vô cùng thoải mái uống thêm một ngụm trà nữa, cười nói: “Nếu Vi thị đã thừa nhận rồi, vậy Cao đại nhân, dựa theo luật pháp, người tung tin đồn nên trừng trị như thế nào vậy?”
Những ngày qua, khắp nơi trong kinh thành đều loan tin, sau khi nghe tin đồn, mấy vị phu nhân cũng bí mật đến cửa hỏi chuyện này, còn bảo Tạ thị sớm chuẩn bị tốt mọi việc, ý chính là có khả năng phủ Cẩn Vương sẽ từ hôn. Có thể thấy sự ảnh hưởng to lớn của chuyện này.
Nàng không sợ lời đồn lan truyền, nhưng nàng lại không muốn đội danh hiệu khó nghe này đi đến phủ Cẩn Vương, đến lúc đó sau khi nàng gả đi, dựa vào điều gì để thu phục mọi người? Phủ Cẩn Vương cũng không giống với Thẩm gia - nơi nàng lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của nàng.
Mang theo cái danh tư thông với người khác mà gả đi, chỉ sợ trên dưới trong vương phủ đều xem thường nàng, từ đó xem thường Ngự Phượng Đàn. Ảnh hưởng của việc này với Ngự Phượng Đàn vô cùng lớn. Hắn bây giờ mới được Minh đế trọng dụng, thê tử có tai tiếng như vậy, khó tránh khỏi bị người khác cười nhạo trước mặt sau lưng.
Vì chính mình, cũng là vì Ngự Phượng Đàn, chuyện như thế này nhất định phải xử lý như vậy mới có thể khiến lời đồn bị Vi Ngưng Tử loan truyền ra biến mất khỏi miệng và trong lòng mọi người.
“Dựa theo luật pháp, phải vả miệng hai mươi lần trước mặt mọi người, để thể hiện rõ với mọi người không được tùy ý loan truyền bừa bãi lời đồn, nhiễu loạn lòng dân, làm loạn danh dự của người khác!” Cao Thăng nói lớn với người dưới công đường, liền có nha dịch từ trong hậu đường lấy ra một phách tre dài như cánh tay, rộng ước chừng một bàn tay, hai bên trơn nhẵn bóng.
Vi Ngưng Tử nhìn thấy tấm phách tre vả miệng này, cả người lo sợ. Sự đau đớn khi năm đó Vân Khanh sai người đánh nàng ta tám mươi trượng vẫn còn khắc ở trong lòng, bây giờ lại muốn dùng phách tre này đánh lên mặt. Ngày bình thường cho dù Nhị công chúa dùng tay tát mặt, vậy cũng đã khiến người đau đớn không chịu được, nàng ta không khỏi hét lên: “Đại nhân, dân phụ đã nhận tội rồi, vì sao còn muốn hành hình?”
Hai ngày này, vì để gây dựng hình tượng người con gái hiếu thuận, nàng ta kiên quyết thủ hai đêm không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Mặc dù bắt đầu lấy lại tinh thần, nhưng đầu óc không được nghỉ ngơi vẫn không linh hoạt được như ngày thường. Nếu nàng ta đã nhận tội rồi, đương nhiên là phải chịu hình phạt. Vân Khanh cũng không phải rảnh rỗi ở trong phủ nha môn nghe nàng ta nhận tội vài câu.
Cao Thăng chán không buồn nhìn nàng ta, đánh Vi Ngưng Tử trước rồi nói sau, nha dịch ở bên kia cũng không phải là người nói lời khách sáo. Hôm nay người đến kiện là quận chúa Vận Ninh, thế tử phi Cẩn Vương tương lai, so với thiếp thất của tên phò mã vô dụng này, thân phận không chỉ cao hơn mấy trăm lần. Lập tức có người giữ lấy Vi Ngưng Tử, thấy nàng ta muốn mở miệng kêu lần nữa, bèn vung phách tre về phía miệng của nàng ta, tát liên tục.
Tiếng "bốp" giòn vang vang lên trong công đường, phách tre đánh đến miệng của Vi Ngưng Tử, nàng ta căm hận Vân Khanh, không thể nghĩ những gì khác nữa. Khắp đầu đều là đau đớn, sự đau rát khổ sở khi bị đánh từ chỗ mỏng nhất ở trên miệng xuống đó, trong nháy mắt khiến nước mắt của Vi Ngưng Tử ép chảy ra, nàng ta muốn kêu, nhưng đón tiếp cái vả thứ hai, máu từ trên môi của nàng ta lập tức chảy ra.
Hai dấu vết sưng đỏ hằn lên vô cùng rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng bệch, ngay sau đó, từng tiếng "bốp bốp" đánh xuống, Vi Ngưng Tử ngay cả sức quỳ xuống cũng không có nữa, trực tiếp nằm bò trên mặt đất. Khuôn mặt lúc nãy vẫn còn lộ ra sự thon gọn sau khi đánh xong, môi sưng vù nứt đầy máu, lúc này đã sưng lên như một quả nho tím loại đặc biệt to ở vùng Tân Cương.
Hình phạt như thế thoạt nhìn thì đáng sợ, nhưng ở trước mặt nha dịch căn bản không tính là gì. Bọn họ đánh xong bèn thu tay, bẩm báo với Cao Thăng, còn Cao Thăng lại thoáng nhìn Vân Khanh, trong lòng thầm nghĩ: Vị quận chúa này ngày thường thoạt nhìn thật rộng lượng, lần này xem ra tuyệt đối không phải là loại người dễ chọc, sau này nếu có người lại muốn nói gì ở sau lưng nàng ta, chỉ sợ phải nghĩ cho cẩn thận, dù sao nữ tử bị người ta kiện đến nha môn thì đã là việc không ngẩng đầu lên được rồi.
Vi Ngưng Tử sở dĩ khi đến không giãy giụa quá mức, là bởi vì nàng ta ở kinh thành vốn không có mặt mũi nào mà nói, hơn nữa nàng ta ôm cách nghĩ lập tức rời khỏi kinh thành, cho dù mất mặt cũng một lần như vậy thôi.
“Ừ.” Ánh mắt Cao Thăng quét qua khuôn mặt của Vi Ngưng Tử, quay đầu nhìn Vân Khanh, thấy mắt phượng của nàng dừng lại ở chỗ đặt xe ngựa, trong lòng khẽ rùng mình, chứng tỏ đại lễ mà Vân Khanh nói chính là ở trong đó, hắn lập tức phất tay với nha dịch nói:
“Các ngươi lên xe ngựa xem thử, có thể có những vật phẩm khác làm vật chứng.”
Vi Ngưng Tử nửa sống nửa chết nằm bò trên mặt đất, lúc nghe thấy Cao Thăng sau khi xử án còn muốn sai người lục soát xe ngựa của nàng ta, giãy giụa đứng lên, vội vàng hét: “Đại nhân, dân phụ đã nhận tội, vì sao còn muốn lục soát xe ngựa của dân phụ?”
Những thứ trên xe ngựa đó tuyệt đối không thể lục soát ra.
Bởi vì môi bị đánh nứt toác, giọng nói của Vi Ngưng Tử mơ hồ từ trong khóe miệng phát ra, không nghe kỹ thì căn bản không nghe ra nàng ta nói điều gì. Cao Thăng thấy nàng ta vẫn luôn ngăn cản người đi lục soát xe ngựa, càng cảm thấy trong xe ngựa có thứ không thể để người khác nhìn thấy, bèn sai nha dịch đi lục soát.
() Hạ táng: Hạ huyệt, chôn cất.
() Ám kết châu thai: Người con gái quan hệ lén lút với tình nhân rồi mang thai.