Ngự Thanh Bách thấy nàng ta nói chuyện với mình, hắn lộ ra nét mặt kinh ngạc lại thận trọng, dáng vẻ tựa như không dám tin lại quá vui vẻ, trả lời: “Đúng vậy, Nhã Chi muội muội, muội có muốn đi cùng ta không?”
Nói xong, hắn mong đợi nhìn Hàn Nhã Chi.
Hàn Nhã Chi khẽ bĩu môi đến mức khó có thể nhìn thấy, rất khinh thường Ngự Thanh Bách gọi nàng ta là “Nhã Chi muội muội”, nhưng Ngự Phượng Đàn ở đây, nàng thế nào cũng phải bày ra dáng vẻ dịu dàng uyển chuyển, phải biết rằng, quận chúa Vận Ninh kia vẫn luôn dịu dàng uyển chuyển, nàng ta không thể để Đàn ca ca cảm thấy nàng ta không bằng nữ nhân kia. Vì vậy Hàn Nhã Chi chịu đựng sự phản cảm trong lòng đối với việc Ngự Thanh Bách gọi nàng ta là muội muội, trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nói: “Ta đang chuẩn bị đi đến chỗ vương phi, không đi cùng huynh được rồi.”
Kỳ thực Ngự Thanh Bách biết, dù bây giờ Hàn Nhã Chi không có chuyện, nàng ta cũng sẽ không đi ra ngoài với mình. Địa vị của Hàn Nhã Chi ở Cẩn Vương phủ như con gái của Cẩn Vương vậy, người trên người dưới cũng vì Cẩn Vương coi trọng nàng ta mà đối xử với nàng ta như tiểu thư của vương phủ thực sự. Mà điều nàng ta một lòng mong đợi đó là có thể gả cho Ngự Phượng Đàn. Bây giờ Ngự Phượng Đàn đang ở ngay trước mặt, sao nàng ta lại chịu vứt bỏ cơ hội này? Ngày thường khinh thường hắn như thế, bởi vì Ngự Phượng Đàn đến bên người, nàng ta lại giả vờ ra vẻ đáng yêu, không phải là muốn có được lòng yêu thích của Ngự Phượng Đàn hay sao?
Ngự Thanh Bách mang theo khinh bỉ trong lòng cười nhạt, lại khoát tay lia lịa. bày ra dáng vẻ đương nhiên: “Nhã Chi muội muội muốn đi đến chỗ vương phi, đương nhiên không cần đi cùng ta nữa rồi.” Nói xong, hắn quay người chắp tay nói với Ngự Phượng Đàn:
“Đại ca, thời gian không còn sớm, ta đi ra ngoài trước.”
Ngự Phượng Đàn ở một bên nhìn hai người nói chuyện với nhau, khóe miệng cong lên như có như không, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười rất thú vị, khoát tay áo nói: “Đệ nhanh đi đi.”
Ngự Thanh Bách lúc này mới đi ra ngoài, nụ cười ôn hòa trên mặt khi ở sau lưng hai người Ngự Phượng Đàn và Hàn Nhã Chi đã đổi lại một vẻ hung ác nham hiểm, mặt không thay đổi đi ra ngoài.
Hàn Nhã Chi vẫn luôn cảm thấy Ngự Thanh Bách đứng ở đây vướng bận, lúc này thấy hắn đi, nụ cười nơi khoé miệng đã tự nhiên hơn ban nãy rất nhiều, hai tay giao nhau để ở sau lưng, ngửa mặt lên nhìn Ngự Phượng Đàn, bộ dạng hồn nhiên: “Đàn ca ca, sớm như vậy huynh đã trở về rồi, muội rất vui. Vốn tưởng còn phải chờ vài ngày nữa mới có thể nhìn thấy huynh.”
“Không phải nói muốn đi đến chỗ vương phi hay sao?” Ý cười nhạt nhẽo của Ngự Phượng Đàn cong lên khóe môi, cũng không đáp lại lời nàng ta, chỉ đi thẳng về hướng viện của vương phi. Không phải hắn cố ý không để ý tới Hàn Nhã Chi, chỉ là nhìn Hàn Nhã Chi như vậy, hắn hơi khó chịu. Hắn không thích khiến mình không thoải mái.
Thái độ của Ngự Phượng Đàn hết sức lạnh nhạt, Hàn Nhã Chi đã nhận ra, nhìn bóng lưng thon dài phía trước của hắn, khóe miệng nàng ta mím chặt, trong mắt xẹt qua sự không cam lòng. Nàng ta lập tức đổi thành một nụ cười, nhanh chân đi lên trước song song với Ngự Phượng Đàn:
“Đàn ca ca, bây giờ huynh ở trong quân doanh có phải rất mệt không? Lúc nhỏ muội đã từng nghe cha muội nói, kỷ luật trong quân doanh nghiêm cẩn, mỗi người đều phải thao luyện mỗi ngày.”
“Ừ.” Ánh mắt Ngự Phượng Đàn vẫn hướng về nơi xa như trước, khẽ "ừ" trong cổ họng. Hàn Nhã Chi vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn không khỏi cắn môi. Nhắc đến cha nàng ta rồi, Đàn ca ca vẫn là dáng vẻ lạnh tanh như vậy, hắn đây là không có chút tình cảm nào với nàng ta hay sao? Lẽ nào hắn đã quên chuyện lúc nhỏ rồi? Nhưng nàng ta vẫn nhớ rất rõ ràng mà.
Đến viện vương phi ở, đã sớm có tiểu nha hoàn thấy hai người sóng vai nhau đi tới, đi vào bẩm báo. Khi Ngự Phượng Đàn và Hàn Nhã Chi đi tới trước cửa đã có người vén rèm cửa vân hoa sen màu tím đậm lên, để bọn họ đi vào.
Trong phòng tản ra mùi tô hợp () nồng đậm tràn ngập khắp phòng, đám nha hoàn đứng hai bên trái phải trong phòng, Cẩn Vương phi ngồi trên giường la hán, Ngự Phượng Tùng ngồi bên cạnh.
"Mẫu phi." Ngự Phượng Đàn đi tới cách Cẩn Vương phi năm bước, hành lễ nói.
Cẩn Vương phi từ từ bỏ quả quýt đã bóc sạch xuống, đặt trước mặt Ngự Phượng Tùng, nhận lấy khăn nha hoàn đưa tới lau tay rồi mới quay đầu ngồi xuống, nói với Ngự Phượng Đàn: “Trước kia không phải nói còn mấy ngày nữa mới ra khỏi quân doanh hay sao? Sao sớm như vậy đã quay về rồi?”
Ánh mắt Ngự Phượng Đàn quét qua quả quýt đặt trên bàn trước mặt Ngự Phượng Tùng. Ngự Phượng Tùng nhỏ hơn Ngự Phượng Đàn hai tuổi, từ nhỏ đã thích ăn quýt, từ khi còn nhỏ Cẩn Vương phi đã bắt đầu tự tay bóc quýt cho hắn. Lúc đó bản thân mình cũng muốn ăn, Cẩn Vương phi lại cười rồi ngừng tay, kêu nhũ mẫu bóc cho hắn. Mắt hắn hiện lên sự giễu cợt, sắc mặt lại không thay đổi, đứng thẳng người, nụ cười nhạt vẫn hiện trên môi, nói: “Xin bệ hạ nghỉ, quay về chuẩn bị chuyện đại hôn.”
Ngự Phượng Tùng cầm quýt ngọt trên bàn lên, bẻ ra, bỏ mấy múi vào trong miệng, hưởng thụ nước quýt ngọt ngào, nói: “Đại ca, huynh cũng quá gấp gáp rồi, hôn sự này không phải có mẫu phi chuẩn bị hay sao, huynh vội vã trở về là không tin tưởng mẫu phi hay như thế nào?”
Hắn mặc một thân trường bào màu xanh sẫm, khi giơ tay lên đón lấy quả quýt, tay áo cũng giơ lên, hắn cúi đầu xuống. Từ bên cạnh, Ngự Phượng Đàn vẫn có thể nhìn thấy khi Ngự Phượng Tùng cúi đầu xuống, hắn giương chân mày lên nhìn thoáng qua Cẩn Vương phi.
Hắn thản nhiên nói: “Nhị đệ nghĩ nhiều rồi, mẫu phi là mệ ruột của ta, sao lại không có kiên nhẫn với hôn lễ của con trai mình được? Chỉ là ta nghe nói Vận Ninh gặp nguy hiểm ở trong cung, nhất thời lo lắng mới trở lại xem sao, thời gian đi lại bôn ba phải mất hai ngày, chi bằng ở lại trong nhà, cũng có thể giúp đỡ mẫu phi, tránh cho mẫu phi làm quá mà mệt, vậy thì con trai không phải rồi.”
Cẩn Vương phi chớp mi nói với Ngự Phượng Tùng: “Con nói bậy gì đấy? Đại ca đã trở về, con còn ngồi đó ăn, còn ra cái gì nữa.” Làm như bây giờ mới phát hiện ra Ngự Phượng Đàn đứng còn Ngự Phượng Tùng ngồi vậy. Bà quay đầu lại, đáy mắt có sự thân thiết nhàn nhạt, nói với Ngự Phượng Đàn:
“Đệ đệ con vẫn luôn ở bên ta và phụ vương của con, khá được nuông chiều, con hiểu chuyện hơn nó, đừng so đo với nó.”
Ngự Phượng Đàn nhìn dáng vẻ vẫn bất động của Ngự Phượng Tùng, bộ dạng kia thật sự rất ngây thơ vô tội, trong mắt lóe lên tia lạnh, không quan trọng cười cười.
Cẩn Vương phi sẽ không để ý hắn có trả lời hay không, đối với đứa con trai trước mười tuổi phần lớn thời gian ở bên cạnh Cẩn Vương, sau chín tuổi lại đến kinh thành, bà không gặp lại nữa này, bà thực sự không có tình cảm gì. Khi chuyển ánh mắt sang Hàn Nhã Chi vẫn luôn đứng bên cạnh Ngự Phượng Đàn, tựa như muốn tìm ra cảm giác một đôi kim đồng ngọc nữ, bà lại lộ ra nụ cười, thân thiết nói với Hàn Nhã Chi:
“Nhã Chi, lâu lắm không thấy con và Phượng Đàn đứng cùng nhau rồi, khiến ta không khỏi nhớ đến chuyện của các con khi còn bé. Bây giờ con xinh đẹp như vậy, cũng nên tìm một người để gả đi rồi.”
Hàn Nhã Chi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, liếc Ngự Phượng Đàn một cái, nói: “Vương phi cũng nhớ được chuyện ngày bé, xin vương phi làm chủ cho Nhã Chi là được.”
Mặt mày nàng ta mang theo tình ý vô hạn bay về phía Ngự Phượng Đàn, Ngự Phượng Đàn lại làm như không thấy, ánh mắt chỉ nhìn Cẩn Vương phi, khẽ mỉm cười nói: “Con nhớ Nhã Chi vẫn luôn không nói chuyện kết hôn, thì ra là hồi nhỏ đã đính hôn với người ta rồi.”
Nghe Ngự Phượng Đàn nhớ kỹ chuyện của nàng, Hàn Nhã Chi vui vẻ trong lòng, hai tay nắm lại thật chặt, lại nghe thấy Ngự Phượng Đàn nói tiếp bên tai: “Không biết là công tử nhà ai? Vậy mà ta lại không biết.”
Lời này rơi vào tai Hàn Nhã Chi khiến sắc mặt nàng ta trắng nhợt, ngón tay thả lỏng rồi lại nắm chặt, bóp đến mức mu bàn tay cũng có ngấn trắng mới miễn cưỡng lộ ra ý cười, ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Cẩn Vương phi, trong lòng nàng ta lại co rút lại.
“Con không biết?” Cẩn Vương phi hơi kinh ngạc nói:
“Hàn thúc thúc của con đã từng nói nếu một ngày nào đó ông ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ giao phó Hàn Nhã Chi cho phụ vương của con, tương lai sẽ gả cho con làm dâu trưởng.”
Ngự Phượng Đàn nghe xong, lông mi dài cũng nhíu lại, đáy mắt ngoại trừ vô cùng kinh ngạc cũng vẫn là vô cùng kinh ngạc: “Con không nhớ lúc bé lại có chuyện như vậy.”
Hắn vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Hàn Nhã Chi nhìn mình có ngọn lửa nóng bỏng quá mức ở bên trong, hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế, nhưng vẫn luôn không ngờ rằng còn có một tầng này bên trong. Nhưng về chuyện định hôn khi còn bé, hắn thật sự hoàn toàn không biết, cũng chưa từng nghe Cẩn Vương nói đến.
Cha của Hàn Nhã Chi là thủ hạ đắc lực của Cẩn Vương, đi theo ông ấy vào sinh ra tử nhiều năm, sau lại theo Cẩn Vương đến Túc Bắc, lúc tiêu diệt thì trúng kiếm lạc mà chết, người tung kiếm ra trong lúc hỗn loạn đã lập tức bị người giết chết rồi, nhưng nhìn hướng tung kiếm tới của hắn, mũi tên kia chắc chắn hướng về Cẩn Vương, chỉ là cha của Hàn Nhã Chi vừa hay đi từ bên cạnh tới, chặn một kiếm, cứu Cẩn Vương một mạng.
Tình cảm giữa cha của Hàn Nhã Chi và Cẩn Vương vốn cũng vô cùng sâu đậm, Hàn Gia Câu là một cô nhi, sau khi tòng quân thì dốc sức từng bước đi lên cùng Cẩn Vương, lúc đầu cưới một người vợ, sinh ra Hàn Nhã Chi, sức khỏe vẫn luôn không tốt, khi Hàn Nhã Chi hai tuổi thì qua đời, Cẩn Vương cứ như vậy mà ôm Hàn Nhã Chi về vương phủ nuôi dưỡng, sau đó coi như con gái mình. Cũng chính vì nguyên nhân này mà địa vị của Hàn Nhã Chi trong phủ chỉ thấp hơn Ngự Phượng Đàn và Ngự Phượng Tùng một chút thôi, những thứ nữ thứ tử khác còn không có thân phận tôn quý bằng nàng ta, đây cũng là lý do vì sao khi nhìn thấy Ngự Thanh Bách, trong lòng nàng ta lại có sự khinh bỉ.
Thế nhưng cho dù như vậy, Ngự Phượng Đàn cũng không nhớ rõ đã từng có người đề cập đến hôn sự của hai người bọn họ. Cẩn Vương phi hơi kinh ngạc cười, tùy tiện nói: “Chắc con không nhớ rồi, nhưng chuyện này ta và phụ vương của con lại biết, có điều bây giờ con đã lấy vợ rồi, mệnh lệnh của hoàng đế không thể làm trái, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng con.”
Nghe thấy bà nói như vậy, Ngự Phượng Đàn lại mỉm cười, nhưng sắc mặt của Hàn Nhã Chi không hề dễ nhìn, từ nhỏ nàng ta đã coi mình như vợ của Ngự Phượng Đàn, nhưng Ngự Phượng Đàn từ nhỏ đã vào cung làm con tin, nàng ta không thể cùng đi theo Ngự Phượng Đàn được, tình hình lúc đó cũng không thích hợp để nàng ta theo vào kinh thành.
Từ đó về sau, nàng ta cũng không gặp được Ngự Phượng Đàn nữa, không có thánh chiếu, Cẩn Vương và Cẩn Vương phi không thể tới kinh thành, một cô gái như nàng ta cũng không có gan lớn như vậy, từ Túc Bắc đi hai tháng xe tới kinh thành. Hành vi như vậy nàng ta cũng không làm ra được, những gì nàng ta có thể làm vì nam nhân này chỉ có chờ đợi, đợi hắn trở về.
Nhưng đến khi nàng ta mười sáu tuổi, nàng ta cũng bắt đầu gấp gáp, việc hôn nhân của Ngự Phượng Đàn vẫn luôn không có quyết định, nhưng nàng ta lại mơ hồ cảm thấy Ngự Phượng Đàn cũng vẫn luôn đợi mình. Mang theo ý nghĩ như vậy, nàng ta vẫn đợi đến mười tám tuổi, năm nay lại đợi được tin tức thánh thượng ban hôn cho Ngự Phượng Đàn và Thẩm Vân Khanh.
Nàng ta rất kinh ngạc, không nên nói là kinh ngạc, nàng ta vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại cảm nhận trong lòng khi tin tức kia truyền tới tai nàng ta, lòng có ngủ đông, ngày trải qua đau nhức. Bao nhiêu ngày đêm vui mừng lại thầm cay đắng ngọt ngào chờ đợi và nhớ nhung, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mơ.
Cẩn Vương phi nói Ngự Phượng Đàn vẫn luôn đi theo bên cạnh Minh đế, được bệ hạ ban hôn cũng là chuyện đương nhiên, đồng thời đề xuất lần này tới kinh thành làm hôn lễ, đi theo bà mà tới, ý nói bóng nói gió là nói nàng ta không được làm chính thê, nhưng vẫn có thể có thân phận khác. Trong lòng nàng ta tuy cũng không quá tình nguyện nhưng cũng hiểu ý của thánh thượng không thể tùy ý sửa đổi được, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không phục, tuy nói Vân Khanh là quận chúa Vận Ninh, nhưng thân phận của Vân Khanh không hề cao quý hơn nàng ta đâu.
Tuy cha của Hàn Nhã Chi trước đây cũng là dân thường, nhưng dù sao cũng làm tướng quân, nàng ta là con gái của tướng quân, người kia là con gái của thương nhân, lúc này Cẩn Vương phi lại nói ra chuyện này, chính là muốn xem ý của Ngự Phượng Đàn.
Hàn Nhã Chi mong đợi nhìn Ngự Phượng Đàn, muốn mở miệng nhưng lại không dám.
Cẩn Vương phi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, khẽ mỉm cười nói: “Phượng Đàn, bây giờ điện hạ đã chỉ hôn cho con, như vậy con cưới Thẩm Vân Khanh ta và phụ vương con cũng đều ngầm cho phép, nhưng Nhã Chi đợi con nhiều năm như vậy, con cũng nên cho con bé một lời công bằng.”
Ngự Phượng Đàn không ngờ sau khi trở về mình lại nghe được tin tức lớn như thế, hắn vừa trở về từ chỗ Vân Khanh, lòng tràn đầy vui mừng, lúc này lại phải nghe mẫu phi của hắn ở đây đề xuất chuyện nạp tiểu thiếp cho mình khi đại hôn của hắn còn chưa bắt đầu, trong lòng hắn không khỏi tức giận nói: “Con căn bản không nhớ chuyện này, phụ vương cũng chưa từng nói với con, vì vậy con không thể đồng ý.”
Một lời của hắn thốt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhã Chi lập tức biến thành trắng bệch, hoàn toàn không có chút máu nào, nàng ta không thể tin ngẩng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, nhìn nam tử từ đầu tới cuối không hề thay đổi trong lòng nàng ta kia.
Hắn vẫn cười nhạt, gương mặt tuyệt đẹp, trong cặp mắt đẹp kia là sóng gợn lăn tăn, hấp dẫn người khác như vậy, nhưng lời nói ra lại vô tình đến thế, xem ra hắn không biết mình đã đợi hắn bao nhiêu năm rồi? Lẽ nào hắn không nhớ chuyện lúc nhỏ hay sao? Lẽ nào hắn không nhớ lúc nhỏ bọn họ đã từng ở bên nhau rất vui vẻ hay sao? Hắn không biết một người con gái chờ đợi nhiều năm vì hắn có ý nghĩa gì hay sao? Nàng ta bây giờ đến thân phận thế tử phi tôn quý cũng không để ý nữa, nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn, có thể dùng thời gian cả đời nhìn hắn là đủ, bản thân mình chỉ không muốn tiếp tục đợi nữa! Không muốn mơ giấc mộng đẹp nàng ta và hắn tương phùng mỗi đêm nữa, giấc mộng biến thành bọt nước! Hàn Nhã Chi nghĩ trong lòng, môi cũng hơi run rẩy, nàng ta không dám tin nhìn Ngự Phượng Đàn.
Ngự Phượng Tùng cũng nở nụ cười kỳ quái, hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hàn Nhã Chi, cười quái dị nói: “Đại ca, huynh sẽ không cưới quận chúa Vận Ninh rồi quên đi Nhã Chi đấy chứ, chuyện này trên dưới Ngọc phủ đều biết, huynh để Nhã Chi về sau sống thế nào đây?”
Khi Hàn Nhã Chi nghe được trên dưới Ngọc phủ đều biết, toàn thân nàng ta run lên. Đúng vậy, tất cả mọi người trong phủ đều biết rồi, tất cả mọi người đều coi nàng ta là thế tử phi tương lai, khi tin tức truyền đến Túc Bắc đã có rất nhiều người cười nàng ta, nhưng nàng ta không thèm để ý. Nam nhân có sự nghiệp, cưới một nữ nhân thì tính là gì? Dù sao người ta cũng là quận chúa, có lẽ hắn chỉ yêu thân phận của nàng thôi thì sao?
Hôn sự là bệ hạ ban cho, hắn không thể cự tuyệt, Hàn Nhã Chi nghĩ nàng ta thật lòng yêu Ngự Phượng Đàn, dù làm trắc phi nàng ta cũng cam tâm, trong lòng nàng ta luôn tin rằng Ngự Phượng Đàn có tình cảm với nàng ta, dù sao thì bọn họ cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, mà quận chúa Vận Ninh mới đến kinh thành bao lâu? Nàng quen Ngự Phượng Đàn bao lâu? Thích Ngự Phượng Đàn bao lâu? Lâu bằng mình không? Tình cảm với Ngự Phượng Đàn có sâu bằng mình không? Đây chỉ là ban hôn của hoàng đế mà thôi, nàng ta nghĩ như vậy, một lần lại một lần phải nghĩ, đạt tới trạng thái gần như thôi miên. Nhưng nàng ta không ngờ Ngự Phượng Đàn lại từ chối nàng ta! Gần như không hề do dự! Giọng nói như đinh đóng cột như vậy, tựa như chưa từng để nàng ta trong lòng.
Ngự Phượng Đàn nhìn Ngự Phượng Tùng, chậm rãi cầm khăn lau tay mình, khẽ mỉm cười nói: “Lời này của Nhị đệ sai rồi. Về việc hôn sự của ta và Hàn Nhã Chi, phụ vương chưa từng nói với ta, ta cũng không hề biết, ta ở kinh thành bao nhiêu năm cũng không có ai đề cập đến chuyện này với ta, giờ đây bệ hạ đã ban hôn cho ta, đại hôn ngay trước mắt, ta không muốn lại thảo luận chuyện khác nữa, cũng không muốn cưới nữ nhân khác, ta chỉ muốn cưới người ta thích mà thôi.” Nói rồi, Ngự Phượng Đàn hành lễ với Cẩn Vương phi, nói:
“Mẫu phi, con còn có chuyện, xin cáo lui trước.”
Không đợi Cẩn Vương phi đáp lời hắn đã đi ra ngoài, hiển nhiên tâm tình của hắn cũng không được tốt lắm. Thấy hắn đi ra ngoài, Ngự Phượng Tùng gắt sau lưng hắn: “Cứ như vậy quên mất Nhã Chi muội muội, hắn thật coi mình là một nhân vật lớn rồi.”
Cẩn Vương phi quét mắt nhìn hắn: “Nó là ca ca của con đó.”
Ngự Phượng Tùng cúi đầu nở nụ cười: “Đúng vậy, là ca ca của con.” Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Nhã Chi, nói:
“Nhã Chi, bây giờ muội nên làm gì? Hắn nói là không muốn cưới muội đó.”
Hai tay nhỏ bé của Hàn Nhã Chi nắm lại thật chặt, móng tay đâm vào da thịt, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, khó chịu nổi đan vào nhau.
Cẩn Vương phi nhìn nàng ta, nói: "Nhã Chi, Phượng Đàn vừa mới trở lại, nó mới được bệ hạ ban hôn, khẳng định nhất thời sẽ không nghĩ đến chuyện như vậy, con đừng vội, sẽ có cách thôi.” Bà dừng lại một chút, nói:
“Con cũng nhìn thấy đấy, quận chúa Vận Ninh kia quả thực xinh đẹp như hoa tuyệt sắc khuynh thành, Phượng Đàn nhìn thấy nàng ta đương nhiên sẽ thích, dù không có tình cảm, nữ tử mạo muội như vậy để ở trước mặt cũng sẽ động lòng.” Nói xong, ánh mắt bà nhẹ nhàng nhìn lên trên, nhìn Hàn Nhã Chi.
Hàn Nhã Chi chịu đựng các loại cảm xúc phức tạp trong lòng, những lời kia như lời nguyền quanh quẩn bên tai nàng, vẻ mặt nàng ta như ngất xỉu, trong lòng nàng ta thậm chí còn sinh ra tuyệt vọng mơ hồ, đó là cảm nhận còn khổ sở hơn cả cái chết, sống dở chết dở, tim như bị dao cắt.
Nhưng đối mặt với vương phi, nàng ta phải che giấu đi, để sắc mặt mình thoáng bình tĩnh lại, thoạt nhìn không khó coi như vậy nữa, thật lâu sau mới nói: “Vương phi, con biết Đàn ca ca không phải là người như thế, huynh ấy nhất định rất bận.”
Nàng ta cố gắng thuyết phục bản thân mình, trong lòng Ngự Phượng Đàn có mình, nhưng những lời Ngự Phượng Đàn vừa nói không có ý thương lượng như vậy, người nàng ta thích nhiều năm như vậy lại nói những lời như thế ngay trước mặt nàng ta, trong lòng nàng ta sao không buồn cho được. Nhưng để nàng ta từ bỏ, dù thế nào nàng ta cũng không làm được, bao nhiêu năm ràng buộc, từ bỏ tình cảm chân thành cũng giống như móc tim của nàng ta ra vậy.
Cẩn Vương phi nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của nàng ta, khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, chuyện này không cần nhắc tới nữa, hôn sự của quận chúa Vận Ninh sắp tới rồi, ta vốn cho rằng hôn sự của Phượng Đàn tương lai sẽ với con, không ngờ lại với một nữ nhân khác. Ôi, không nhắc tới nữa, chuyện quá khứ để nó qua đi, nếu không được, ta lại tìm cho con một nhà tốt khác.”
Cẩn Vương phi thở dài một hơi, mang theo chút tiếc hận nhìn Hàn Nhã Chi.
Hàn Nhã Chi nghe ra ý trong lời nói của bà, Cẩn Vương phi vẫn luôn coi nàng ta như con dâu tương lai, điều này Hàn Nhã Chi vẫn biết, vì Cẩn Vương phi vẫn luôn đối xử tốt với nàng ta, mà nàng ta vẫn luôn dựa vào thân phận con dâu tương lai, lúc nào cũng duy trì sự ôn hòa trang nghiêm, lời nói hành động hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn của thế tử phi để yêu cầu bản thân mình. Tất cả đều là vì Ngự Phượng Đàn, một lòng hy vọng đợi Ngự Phượng Đàn trở về là có thể nắm tay nhau, trở thành thế tử phi hợp pháp của hắn. Đáng tiếc, tất cả đều là thế sự vô thường.
Hàn Nhã Chi gật đầu, rũ mắt che đậy ánh mắt bi thương của mình, nói: “Cảm tạ vương phi, con đột nhiên nhớ ra còn có chuyện, con xin cáo lui trước.”
Thực ra Hàn Nhã Chi không có chuyện gì, vương phi biết, bởi vì tâm trạng Hàn Nhã Chi rất buồn, đây là điều tất cả mọi người đều biết, nàng ta cảm thấy mình đã che giấu rất tốt nhưng Cẩn Vương phi, Ngự Phượng Tùng và những nha hoàn trong phòng đều có thể cảm nhận được, khí tức ai oán tản ra từ trên người nàng ta đủ để những người ở đây xúc động.
Cẩn Vương phi khoát tay áo nói: "Có chuyện gì thì hãy đi đi."
Giọng nói của bà hết sức ôn hòa, hết sức thân thiết khiến Hàn Nhã Chi nghe xong vô cùng cảm động, Cẩn Vương phi thích nàng ta như vậy, vì sao Ngự Phượng Đàn lại không thích nàng ta?
Hàn Nhã Chi cúi đầu đi trên đường từ từ suy tư. Đại hôn, đại hôn...
Đại hôn này, nàng ta nhìn xung quanh Cẩn Vương phủ được vây bởi lụa đỏ thẫm và trên cây điểm xuyết những bông hoa xinh đẹp, đều được chuẩn bị cho hôn lễ mười ngày sau, màu đỏ thẫm xung quanh, chữ Hỷ, tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho đại hôn.
Đều là những thứ nàng ta đã từng mơ thấy trong mơ, tất cả những thứ này đáng lẽ phải chuẩn bị cho nàng ta và Đàn ca ca mới đúng, mà giờ đây nàng ta chỉ đứng ở đây, nhìn hôn lễ của người khác, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
() Một vị thuốc trung y.