Ai ngờ sau khi Vân Khanh tiến vào, ánh mắt mang theo đau xót liếc nhìn Tạ thị một cái, đón nhận ánh mắt hiền từ của bà, cắn chặt răng dời ánh mắt ra chỗ khác, cũng không vội vã mở miệng giải thích cho bà, mà đi đến hành lễ trước mặt lão phu nhân, ánh mắt dừng trên dãi lụa vàng trên trán bà, nói: "Tổ mẫu, cơn đau đầu lại tái phát sao?"
Vốn dĩ sắc mặt lão phu nhân khá khó coi, nghe nàng nói lời thân thiết như vậy liền lặng đi một chút, vốn dĩ bà nghĩ rằng Vân Khanh tiến vào nhất định bước đến kéo Tạ thị đứng lên, hoặc là ôm Tạ thị khóc sướt mướt, không ngờ sau khi nàng bước vào, điều đầu tiên quan tâm vẫn là thân thể của bà, điều này làm cho tâm tình của bà tốt hơn một chút, bất quá ngữ khí vẫn không được tốt, nói: "Suốt ngày đều có chuyện phiền lòng, sao lại không đau đầu?" Bà oán hận trách móc, lại nhớ tới hôm nay Vân Khanh ra khỏi phủ, liền ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay đến quý phủ Tri Phủ gặp lão thái quân, không gây ra chuyện gì đó chứ?"
Không nghe thì thôi, vừa nghe lời này, không biết còn tưởng mỗi ngày Vân Khanh đều rảnh rỗi gây chuyện sinh sự, may mà đây là đang trong nhà, nàng cũng đã quen tính tình không biết điều của lão phu nhân, liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt phượng tràn đầy ánh sáng trong trẻo, mở miệng nói: "Tổ mẫu chú trọng lễ nghi, Vân Khanh cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện tổn hại hình tượng ở quý phủ khác, dù sao bất cứ hành động nào của Vân Khanh khi ra ngoài, người khác đều biết rõ là của nữ nhi Thẩm gia, đại diện cho thể diện tổ mẫu và cha, đương nhiên Vân Khanh không dám khinh thường."
"Ừ, vậy mới tốt." Lão phu nhân nghe nàng nói chuyện hào phóng khéo léo như vậy, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, Phi Đan thấy thế, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Vân Khanh và lão phu nhân, vừa rồi lão phu nhân nói chuyện vẫn mang theo tức giận, trước mắt lại ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí đó có thể thấy được chút vui vẻ, thật sự là không đơn giản.
Vân Khanh thấy vậy, lại mở miệng nói: "Hôm nay lão thái quân của Ninh Quốc Công cũng ở đó, bà ấy từ kinh thành đến, cố ý đến thăm Tri Phủ Đại Nhân, còn dẫn theo nhị tiểu thư của nhà Ninh Quốc Công, lại mời thế tử Cẩn Vương, công tử của hầu gia Vĩnh Nghị, Nguyệt biểu muội của Liễu gia, còn có Lưu tiểu thư của Ty Tàu thuyền, cùng chơi ở hoa viên một lúc, lại cùng dùng cơm trưa, cho nên bây giờ mới trở về."
Lão phu nhân nghe nàng nhắc đến lão thái quân, còn nhắc đến thân phận của những người đến đó hôm nay, vừa nghe đến thế tử Cẩn Vương, công tử của hầu gia Vĩnh Nghị, ánh mắt liền phát sáng, mặc dù Thẩm gia giàu khắp một phương, rốt cuộc vẫn là thương buôn, nhà giàu và quý tộc cách quá xa, bản thân bà thật ít khi giao tiếp với người có thân phận như vậy, cháu gái bà, trong nhóm người được mời, chỉ mình nàng có thân phận thấp, Vân Khanh cũng không tệ, cũng được mời đi, nghĩ như vậy, trong lòng vui vẻ, liền hỏi: "Cũng tốt, thừa dịp hiện tại còn chưa gả, ra ngoài dạo chơi nhiều, cũng không tệ."
"Đúng vậy, hôm nay chơi rất vui vẻ, chỉ là trong bữa tiệc không cẩn thận nghe được Tri Phủ cùng An công tử......" Giọng Vân Khanh càng nói càng nhỏ, sau lại không nói tiếp, dù sao cũng là chuyện không cẩn thận mà nghe được, liền ngừng lời.
Nhưng lão phu nhân nghe được, người ta luôn cảm thấy hứng thú nhất với mấy chuyện đồn đãi của quan lại quý tộc, thường sẽ chú tâm một chút, mà bắt đầu muốn biết sâu hơn. Vị An công tử này là nhi tử mà vợ trước để lại, Tri phủ phu nhân vợ kế cưới vào sau, chỉ sinh một nữ nhi là An Tuyết Oánh, rồi cũng không có động tĩnh gì giống như Tạ thị, nghe nói trong phủ trừ hai di nương trước kia, Tri Phủ phu nhân cũng không dâng người mới cho Hứa Tri phủ, bình thường cũng không cho Tri Phủ chạy đến chỗ di nương, nói nàng là phu nhân mới cưới, dù sao cũng phải sinh con trai trưởng rồi mới nói, sao có thể để di nương sinh trước.
Đương nhiên, đại gia tộc luôn không bao giờ cho phép di nương sinh con trai trưởng trước chính thê, trừ khi ba năm mà chính thê vẫn không có con, vì suy nghĩ cho đời sau, di nương mới có thể sinh nhi tử. Tri Phủ phu nhân là ỷ vào thế của nhà mẹ đẻ, Tri Phủ lại yêu chìu, liền có chút nổi nóng, bất quá kia đều là chuyện của nhà người ta.
Bà đưa mắt nhìn Tạ thị, Tạ thị gả vào thì năm thứ hai liền sinh Vân Khanh, nửa năm sau bà ta liền đưa người vào cửa, nói Tạ thị không thể sinh con trai, thì để cho người khác sinh, Tạ thị cũng không có ý kiến gì, còn làm chủ đưa nha hoàn thị tỳ lên làm di nương, như vậy, Tạ thị cũng không phải là người ghen tị, vốn gần đây buôn bán bận rộn, nhi tử ít khi ở lại hậu viện cũng là bình thường, không ngủ ở chính thất mới đáng để người ta để ý.
Nghĩ như thế, sắc mặt bà liền tốt hơn rất nhiều, trong giọng nói cũng không còn nhiều tức giận, gật gật đầu nói: "Việc nhà của người khác chớ bàn đến." Nay cháu gái này càng ngày càng không tệ, hiểu đạo lý, hiểu được cái gì có thể nói cái gì không thể nói.
Vân Khanh nhìn thoáng qua vẻ mặt của lão phu nhân, hơi cúi mặt trong mắt xẹt qua ý cười, lại nhận lấy trà nóng nha hoàn đưa tới, đứng trước mặt lão phu nhân, nhẹ lời mềm giọng nói: "Tổ mẫu, lão thái quân còn mang đến hai hộp điểm tâm đặc sản ở kinh thành cho con cầm về, nên vừa về phủ, con liền vội xách đến đây cho tổ mẫu nếm thử."
Vừa nghe là lão thái quân cố ý gửi về cho bà ăn, lão phu nhân có một loại cảm giác được coi trọng mà sợ hãi, bà và lão thái quân không có giao tình, có thể khiến lão thái quân tặng hai hộp điểm tâm, nhất định là bởi vì Vân Khanh nói gì đó, nhất thời cảm thấy thật có thể diện, đầu cũng không còn đau, vội vàng bảo Vương ma ma đỡ bà ngồi dậy.
Kỳ thật lời Vân Khanh nói là có kỹ xảo, hai hộp điểm tâm này do lão thái quân mang đến không sai, nhưng là do Tri Phủ phu nhân cho nàng, cũng không nói mang về tặng cho lão phu nhân, nhưng Vân Khanh vừa nói như vậy, liền có vẻ như lão thái quân biết lão phu nhân của Thẩm phủ, cố ý bảo người ta cầm hai hộp điểm tâm đặc sản tặng cho bà, nhất thời vui mừng nhướng mày.
Vẫn đứng phía sau Vân Khanh, Phi Đan mang hai hộp điểm tâm đến, bày ra trên bàn.
Lão phu nhân nhìn thấy là nàng, ngước mắt nhìn thoáng qua, nhìn thoáng qua trên lưng nàng: "Sao rồi, vết thương bị đánh bằng roi đã tốt hơn chưa?"
Phi Đan cúi đầu cung kính trả lời: "Bẩm lão phu nhân, mấy ngày nay tiểu thư vẫn luôn bảo nô tỳ nghỉ ngơi, chén thuốc bữa ăn đều có người chuẩn bị, vết thương cũng tốt hơn rất nhiều rồi, nô tỳ nghĩ bởi vì lúc trước không hiểu chuyện mà làm cho lão phu nhân thất vọng, lại bàn tán lung tung về tiểu thư, liền thẹn trong lòng, hy vọng có thể sớm hầu hạ tiểu thư, đền bù áy náy trong lòng."
Nghe vậy, đáy mắt Vân Khanh mang theo một chút tán thưởng nhàn nhạt, rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn trong phòng lão phu nhân, tuy rằng có chút sốt sắng, nhưng dạy bảo liền hiểu, nàng mang Phi Đan đến mục đích đúng là muốn nhắc lão phu nhân nhớ tới chuyện nàng ta bị người xúi giục trước đó, mà hiện tại lời Phi Đan nói, phải nói là cực hay, nhắc đến sự ăn năn của nàng ta với lão phu nhân, rồi thể hiện lòng trung thành với bà, nhưng lại vô cùng khéo léo nhắc nhở lão phu nhân.
Quả nhiên, sau khi lão phu nhân nghe xong lời của nàng ta, ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, Phi Đan chính là bị Vi Ngưng Tử đã bị tống ra ngoài xúi giục, đến tố cáo trước mặt lão phu nhân, muốn lợi dụng lão phu nhân để đối phó Vân Khanh, tình hình đó cũng gần giống hôm nay, người đến xúi chỉ đổi thành Thủy di nương thôi.
Lão phu nhân lộ vẻ giận dữ, đồng thời cũng nghiêm túc đánh giá cháu gái này, cho tới nay bà đều không thích cháu gái, nay cháu gái này thật sự đã hoàn toàn thay đổi, cả người thoạt nhìn đoan trang hào phóng, trầm tĩnh thong dong, một đôi mắt phượng to tròn mang theo ánh sáng nhìn xa trông rộng, duyên dáng yêu kiều đứng trước mặt bà, giống như một đóa phù dung nở rộ, một chút cũng không kém hơn tiểu thư danh môn trong kinh thành mà bà từng biết.
Nếu cháu gái không mang theo Phi Đan đến đây, nói không chừng bà lại sẽ hiểu lầm Tạ thị, hai tháng không đến phòng di nương cũng không phải là chuyện gì quá lớn, vẻ mặt bà buông lỏng, liếc mắt nhìn Tạ thị một cái, thấy con dâu đã quỳ hai canh giờ, trên mặt không còn oán giận, trong lòng cũng thoải mái hơn.
Vừa vặn cháu gái cũng đến, liền theo bậc thang đó, nói với Tạ thị: "Ngươi đứng lên đi."
Ở một bên hầu hạ, Phỉ Thúy vừa thấy lão phu nhân chịu tha, vội vàng bước đến giúp Tạ thị đứng lên, bà quỳ hai canh giờ, đầu gối đã sớm ê ẩm đau đớn, đứng lên có chút run run, nhưng tâm tư của bà cũng không lộ ra mặt. Tạ thị biết bà có thể nhanh chóng không còn bị phạt quỳ, đều nhờ tác dụng của việc nữ nhi đến đây. Nữ nhi mới tuổi, lại biết uyển uyển khéo léo, lòng vòng mà biện hộ cho bà, lại không hề có lời nào bảo là xin tội cho bà, thông minh như vậy, lại khiến lòng bà có chút chua xót, trong lòng không biết là vui hay buồn.