“Nguyệt Lê em muốn gả cho anh, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh.” Dường như là sợ hắn không nghe rõ, Tưởng Niệm oán giận cắn răng nói lại lần nữa.
Từng chữ từng câu đều chân thành như thế, tựa như bản thân đã ra quyết định, chỉ là theo lẽ thường thông báo, nói cho bạn biết, tôi muốn gả, bạn phải cưới.
Gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc như hoa lê, làm người ta không nhịn được muốn ôm lấy đôi cánh mà yêu thương.
Nụ hôn của cô! Lời nói của cô! Khiến An Nguyệt Lê ngẩn người ngây ngốc, cả người cứng ngắc, như khúc gỗ đứng yên tại chỗ, cổ họng như bị mủ không thốt lên được một tiếng, mặc dù hắn cô gắn muốn nói ‘anh bằng lòng, anh bằng lòng.’
Nhưng hắn chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, con ngươi phóng to, môi cũng mấp máy, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tưởng Niệm.
“Nguyệt Lê.” Nhẹ nhàng lấy bàn tay nhỏ huơ huơ trước mắt hắn, bất mãn bĩu môi, vô cùng khó hiểu nhìn hắn vẫn không nhút nhích.
Phải biết là cô quyết định như vậy cần rất nhiều dũng khí!
Phải biết là cô vì hạnh phúc ở đây, làm nhiều chuyện can đảm!
Cứ như thế cô cũng ngơ ngác nhìn hắn, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy hắn hoàn hồn, cô có chút bực bội.
“An---Nguyệt---Lê.” Ở bên tai hắn kêu to, đôi mày thanh tù hơi nhíu lại, đây là biểu hiện gì thế?
Chìm trong tiếng gọi lớn của cô, cuối cùng hắn cũng hoàn hồn rồi, mạnh mẽ chớp mắt mấy cái, mừng như điên mà cầm lấy bàn tay nhỏ của Tưởng Niệm đang dặt trên mặt hắn: ‘Em….Em muốn gả cho anh?”
Rõ ràng là kích động, là hưng phấn nhưng hắn vẫn cố gắn kiềm nén cảm xúc của chính mình, bởi vì hắn cảm thấy rất không chân thật, mọi thứ nhanh như thế….
“Em lừa anh!” Có chút giận dỗi xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Hừ! người ta đã mặt dày mày dạn nói như thế rồi, hắn sao lại trưng ra cái vẻ mặt này thế!
Lần này mất mặt lớn rồi? thật không dễ dàng gì thuyết phục bản thân cái gì đũng đừng nghĩ, đừng lo, phải dũng cảm, nhưng lúc này hắn trưng ra vẻ mặt hoài nghi, còn có vẻ mặt…..việc này là sao? Kinh ngạc? Nghi ngờ? Hưng phấn?
“Anh đi bình tĩnh bình tĩnh-----“ Buông tay cô ra, vội vàng đi ra ngoài, lúc này hắn rất cần một chút yên tĩnh, nếu không sẽ hù dọa đến cô.
Có trới biết! hắn chờ đợi ngày này bao lâu, mặc dù Tưởng Niệm chỉ mới tuổi, nhưng cũng được tính lá người đã trưởng thành rồi, chỉ là tuổi này kết hôn…..
Thấy hắn hai tay che mặt, không biết là vui mừng hay đau khổ, Tưởng Niệm chỉ biết cô bị bỏ lại tại chỗ, nói ra lại không nhận được bất kì lời đáp lại nào, trong lòng, đau đớn, hoảng sợ.
Mà An Chí Viễn vẫn trốn sau cửa nhìn lén ngược lại nhanh chóng đổ mồ hôi khắp người, tên nhóc thối kia sao có thể đần như vậy?
Tưởng Niệm người ta cũng đã mở lời, hắn đương nhiên phải trong lòng tràn đầy vui sướng mà đáp ứng! sau đó lại giống với vừa rồi hôn nồng nhiệt! sao lại có thể đần mà rời đi thế?
Trong lòng có chút tức giận mắng tên nhóc không hiểu tình hình kia không biết bao nhiêu lần, An Chí Viễn mới bất đắc dĩ lắc đầu rời đi, chuyện của người trẻ tuồi nên để chính bọn họ giải quyết đi.
Ngẩng đầu nhìn mới thấy bầu trời xuất hiện rất nhiều ngôi sao, mẹ, người đang nhìn con đúng không!
Lần này con nhất định phải dũng cảm, nhất định phải lấy được hạnh phúc, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản con! (haiz nếu dễ lấy thế thì còn gì là hp)
Bất cứ ai cũng không thể làm tổn thương đến mỗi một người bên cạnh con, dù cho hắn sẽ trả thù, con vẫn muốn mỉm cười trải qua tốt mỗi một ngày như lúc này, thật vui vẻ làm cô dâu của Nguyệt Lê.
Con muốn cùng An Nguyệt Lê trọn đời trọn kiếp, không xa cách không rời nhau…..
Cô suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất lâu, thực ra lúc mới đầu cô thực sự sợ Diêm Tương Tuyệt vì trả thù cô, mà làm chuyện gì thương tổn An gia.
Cho nên cô luôn luôn lo lắng đề phòng, nhưng lúc này cô chỉ muốn chính thức trở thành một thành phần của An gia, cho dù có bất kì chuyện gì, cô đều sẽ ở đây cùng bọn họ.
Hơn nữa cô biết An Nguyệt Lê không muốn mình cô gánh vác toàn bộ, cho nên lúc hắn trở về, hắn cũng không hỏi gì, cũng không nói gì, luôn cho cô thời gian, đề cô có thể bỏ xuống tất cả, miễn là hạnh phúc.
Cô nhớ đến câu nói kia mẹ nói ‘hạnh phúc ở ngay bên cạnh, chỉ cần con đưa tay là có thể nắm lấy nó’.
Bờ biển-------An Nguyệt Lê chạy thẳng một đường như điên ra đến đây, suốt đoạn đường đi trong đầu đều là gương mặt cùng nụ cười hạnh phúc của Tưởng Niệm, tiếp đó là thâm tình nói với hắn: “Nguyệt Lê, em muốn gả cho anh, em muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh.”
Là gọi ‘Nguyệt Lê’, chứ không phải ‘anh Nguyệt Lê’, xem ra cô thật không hề cố kị mà tiếp nhận mình, Diêm Thương Tuyệt không có trở thành vật cản trở giữa bọn họ.
“Tưởng Niệm----Anh yêu em----anh muốn dùng cả đời sau để cưng chiều em, em có nghe không? Anh yêu em, anh yêu em Tưởng Niệm, mưởi năm trước đã yêu em.” Hướng về phía biển rộng bao la mênh mông mà điên cuồng gào thét, hắn biết không nói ra sẽ bị bứt điên thôi…….