Cẩm Y Vệ

chương 282: phơi bày ra ánh sáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người phản ứng trước hết là hai mẹ con Lý gia, bất kể thế nào thân nhân còn sống sờ sờ đứng ở trước mắt, còn cần nghĩ gì khác nữa? Hai mẹ con lập tức nhào tới, ôm lấy Lý Hỏa Vượng thật chặt, mừng đến chảy nước mắt.

- Ái thê, Phục Linh, các ngươi chịu khổ rồi...

Lý Hỏa Vượng vỗ vỗ sau lưng thê tử, lại vuốt ve đầu nữ nhi, nhớ tới trải qua một hai ngày gần đây thật sự giống như vừa trải qua một kiếp người, trên gương mặt đầy nếp nhăn nước mắt chan hòa.

Lúc này tiếng nghị luận xôn xao của tướng sĩ toàn quân đã vang thành một mảnh, cho dù là quan quân hết sức đàn áp cũng không ngăn cản được. Các binh lính châu đầu ghé tai, thanh âm càng lúc càng lớn, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm tràn đầy kính sợ.

Thị Kiếm kéo kéo ống tay áo Từ Tân Di, giọng nói bay bổng:

- Trời ơi, chỉ nói Tần trưởng quan có thể xét âm đoán dương, không nghĩ tới còn có bản lãnh cải tử hồi sinh!

Không nhìn ra Tần Lâm lợi hại như vậy… Từ Tân Di quan sát trên dưới Tần Lâm, thấy thế nào cũng không giống như thế ngoại cao nhân gì đó. Nhưng rõ ràng Lý Hỏa Vượng bị chết tới mức không thể chết thêm lần nữa, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở diễn võ trường nguyên vẹn không sứt mẻ, quả thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng.

Răng nanh cắn lấy môi đỏ mọng, nghĩ ngợi chốc lát, trong mắt hạnh linh quang chợt lóe, Từ Tân Di thấp giọng gọi:

- A, chẳng lẽ kẻ chết không phải là Lý Hỏa Vượng ư? Nhưng từ đâu mà tìm ra được người thứ hai có u thịt trên cùi chỏ tay trái, kỳ quái thật…

Mã Đức Bảo cũng sững sờ trợn mắt, nói về hành quân đánh giặc y là hảo thủ, nhưng đối với chuyện điều tra phá án có thể nói là mù tịt, lúc này ngơ ngác hỏi Tần Lâm:

- Xin trưởng quan nói rõ, chuyện này… rốt cục chuyện này là thế nào? Vì sao Lý Hỏa Vượng chết rồi sống lại, quả thật mạt tướng hết sức hồ đồ.

Tần Lâm cười cười, đang định đưa ra đáp áp, bên kia Lý Hỏa Vượng chợt gầm lên một tiếng như sư tử, xông về phía Hoàng Bả Tổng đánh liền hai quyền, lập tức khiến cho y phun máu. Nếu không phải đông đảo quan tướng giữ chặt, e rằng đã đánh cho Hoàng Bả Tổng rụng cả hàm răng.

Hoàng Bả Tổng không hể phản kháng, kể từ khi thấy Lý Hỏa Vượng chết rồi sống lại, ba hồn bảy vía y đã bay ra ngoài chín tầng mây, giống như cái xác biết đi ngây người ra đó, sau khi bị đánh hai quyền lập tức nằm co quắp trên mặt đất.

Nếu là bình thời, tự nhiên quân tượng nho nhỏ không dám đánh Bả Tổng, nhưng bây giờ thấy tình hình này, ai nấy cũng nhìn ra mấy phần đầu mối, không ai đỡ Hoàng Bả Tổng nằm co quắp trên mặt đất. Cũng không ít quan binh hết lời khuyên nhủ Lý Hỏa Vượng, hỏi y đầu đuôi gốc ngọn.

- Xấu hổ, quả thật vô cùng xấu hổ, nếu như không phải trong nhà quá nghèo, ta cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, sẽ không mắc bẫy của y.

Lý Hỏa Vượng phun một bãi về phía Hoàng Bả Tổng, mặt đỏ bừng, kể lại y đã bị Hoàng Bả Tổng lừa gạt như thế nào:

Cuộc sống cha truyền con nối của quân tượng trong doanh tương đối kham khổ, Lý gia cũng không ngoại lệ, lão bà ngày ngày phải mặc áo vá chằng vá đụp, nữ nhi gầy gò không lớn nổi. Lý Hỏa Vượng thấy vậy cũng hết sức buồn rầu, ngày ngày suy nghĩ kiếm cách phát tài một khoản, cải thiện tình huống trong nhà.

Cho dù có cơ hội phát tài, làm sao tới được tay quân tượng cấp thấp nhất trong cả quân doanh? Chế tạo được điểu thương cực tốt, Từ Đại tiểu thư cao hứng thưởng cho trăm lượng bạc, trải qua các cấp quan quân xén bớt, cuối cùng còn được năm lượng rơi vào tay Lý Hỏa Vượng đã coi như may mắn, cứ tiếp tục như vậy cũng không thể phát tài.

Lúc này Hoàng Bả Tổng thần thần bí bí tìm tới Lý Hỏa Vượng, nói cho y biết cơ hội phát tài đã tới: có người bị bệnh nặng, thầy thuốc cho toa thuốc, thuốc dẫn phải là một cái u thịt sau cùi chỏ của người Kim Hỏa. Lý Hỏa Vượng là thợ rèn (Kim), lại tên Hỏa Vượng, chính là người Kim Hỏa, u thịt của y phù hợp với thuốc dẫn trong toa kia.

Lý Hỏa Vượng không hiểu y học, nhưng cũng có nghe nói nhau thai có thể làm thuốc, nước tiểu người ta có thể luyện ra thu thạch, cộng thêm nhiều phương thuốc cổ quái của dân gian. Tôn Hành Giả còn lấy nước tiểu ngựa làm thuốc, cho nên Hoàng Bả Tổng nói lấy u thịt làm thuốc dẫn y cũng tin tưởng. Sau khi suy nghĩ, rốt cục khát vọng phát tài đã chiếm thượng phong, liền hỏi nhà kia chịu ra bao nhiêu bạc.

Đến khi Hoàng Bả Tổng nói cho y biết bệnh nhân chịu ra một trăm lượng bạc, Lý Hỏa Vượng lập tức đáp ứng không chậm trễ chút nào. Số bạc lớn như vậy cho dù là cả đời này y cũng không thể kiếm được, dù cắt u thịt có thể bị đau vài ngày, cũng có thể cố chịu đựng được.

Bất quá, thân thể phát phu được phụ mẫu sinh ra không thể tùy ý thương tổn, đây là đạo lý nữ nhân và trẻ con cũng biết, ngay cả tóc cũng không thể cắt đi, huống chi một miếng thịt? Mặc dù u thịt này vô dụng, nhưng cũng sinh trưởng trên thân mình, cắt xuống đổi bạc lỡ bị người biết, chắc chắn sẽ không tốt lành gì.

Cho nên Lý Hỏa Vượng bèn hỏi Hoàng Bả Tổng làm thế nào che giấu tai mắt người, tốt nhất không nên để người khác biết.

Hoàng Bả Tổng nghe vậy đúng như mong muốn, bèn nói sẽ an bài cho y thần không biết quỷ không hay lặng lẽ chạy ra quân doanh, đi ra bên ngoài cắt u thịt. Sau đó sẽ mặc áo vào che giấu, lúc rèn sắt cũng không được cởi ra, đợi đến khi vết thương lành lại sẽ nói với mọi người là u thịt tự động rụng xuống.

Lý Hỏa Vượng tin là thật, chủ động vào lúc tan việc chui vào xe lương thảo, thần không biết quỷ không hay chạy ra khỏi quân doanh, trừ Hoàng Bả Tổng ra không có một người nào biết tung tích của y.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới, sau khi tới ngôi nhà cũ kỹ kia cũng không hề có chuyện cắt u thịt gì, mà xuất hiện hai tên hung đồ Bạch Liên giáo bắt trói y, nghiêm hình đánh khảo buộc y đáp ứng chế tạo điểu thương thay Bạch Liên giáo. Y nhất quyết không chịu phạm tội chém đầu tịch biên gia sản này, một mực cắn răng kiên trì, cho đến khi Tần Lâm dẫn dắt chúng Cẩm Y Hiệu Úy chạy tới cứu giúp...

Kể xong tao ngộ, Lý Hỏa Vượng thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Tất cả binh tướng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo tất cả cười ầm. Cắt u thịt bán lấy tiền, chuyện như vậy tên Hoàng Bả Tổng này cũng nghĩ ra được, uổng cho Lý Hỏa Vượng lại tin tưởng, thật sự chuẩn bị đi cắt u thịt đổi bạc.

- Không cho các ngươi cười cha ta!

Bé gái Lý Phục Linh xoay người lại, khóe mắt treo nước mắt, tức giận hướng về phía các binh lính kêu to:

- Phụ thân là người tốt!

Tiếng cười dần dần lắng xuống, vào quân doanh bất kể là chiến binh phụ binh hay quân tượng, cuộc sống trong nhà cũng sẽ không khá giả gì. Nếu đổi lại là đại đa số người khác, có thể bán một cái u thịt lấy một trăm lượng bạc cải thiện cuộc sống gia đình, chắc chắn ai ai cũng sẽ tranh nhau đi bán.

Từ Tân Di đi tới, sờ sờ đầu bé gái:

- Đúng vậy, ngươi có một phụ thân rất tốt, y vì muốn thê tử có được cuộc sống tốt hơn, chịu đựng đau đớn, lưng đeo nhạo báng đi cắt u thịt đổi bạc, sau đó bị Bạch Liên giáo đánh khảo bức bách cũng không hề mở miệng, theo ta thấy y cũng là một anh hùng hảo hán.

Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Đại tiểu thư cảm kích cười cười, hán tử thành thật chất phác này chỉ có lấy phương thức này để diễn tả lòng cảm kích.

- Đúng rồi, Đại tiểu thư...

Lão bà Lý Hỏa Vượng móc từ trong ngực ra tờ chi phiếu một trăm lượng kia, hai tay trình cho Từ Tân Di:

- Đây là bạc Đại tiểu thư ban cho chôn cất, bây giờ đương gia dân phụ đã trở lại...

- Hãy chế tạo cho ta mấy cây điểu thương tốt nữa đi.

Từ Tân Di cười không nhận lại chi phiếu:

- Đây coi như là bạc thưởng trước.

Bên này là Lý Hỏa Vượng cùng thê nữ hợp gia đoàn tụ, bên kia cũng nên trừng trị tội phạm rồi.

Hoàng Bả Tổng nằm yên dưới đất giống như một con chó ghẻ, bị rất nhiều binh tướng vây quanh. Chỉ cần y có bất kỳ dị động gì, tin rằng mọi người sẽ không chút do dự nện cho tên vô lại này thành tương thịt.

Tần Lâm cười lạnh từ từ bước tới, ánh mắt lạnh lùng toát ra hơi lạnh thấu xương:

- Ha ha, Hoàng Bả Tổng, tới nước này rồi ngươi còn có lời gì để nói?

- Ngươi, làm thế nào ngươi đoán được kế thay mận đổi đào?

Sau khi Hoàng Bả Tổng thấy Tần Lâm giống như là hồi quang phản chiếu, phấn khởi như kẻ bệnh tâm thần, thân thể từ dưới đất nhổm dậy, ngồi chồm hổm nói:

- Kế sách này vốn là không chút sơ hở, đi đâu mà tìm được người thứ hai có u thịt trên cùi chỏ tay trái? Ngẫu nhiên, nhất định là ngẫu nhiên, ha ha ha, vận may của ngươi rất tốt!

Ngẫu nhiên ư? Tần Lâm cười khinh miệt, lắc đầu một cái:

- Ngu ngốc, hồ ly giảo hoạt tới mức nào cũng không chạy thoát thợ săn giỏi đuổi bắt, ngươi tự cho là kín kẽ như áo trời, lại không biết mình đã sớm lộ sơ hở. Ta hỏi ngươi, tên thương nhân bán keo dán chơi trò gỡ tiền vàng có lai lịch thế nào?

Nghe thấy ba chữ gỡ tiền vàng, Hoàng Bả Tổng nghe như sét đánh ngang mày, nhất thời ánh mắt đờ đẫn, nhìn chằm chằm Tần Lâm giống như vừa thấy quỷ sống:

- Là, là ai nói cho ngươi biết? Họ Thôi hay là họ Điêu đã bị ngươi bắt sống?

Lục mập không nhịn được tát cho y một cái, phun một bãi nước bọt vào mặt:

- Ngu ngốc, còn tưởng rằng Tần trưởng quan chúng ta là xong chuyện mới đoán ra sao? Nói cho ngươi biết, mới vừa nghe thấy trò chơi gỡ tiền vàng, Tần ca liền đoán được quỷ kế của các ngươi, lần theo dấu vết mới tìm được hang ổ, cứu được Lý sư phó.

Đám quan tướng Mã Đức Bảo bên cạnh nghe vậy đầu óc hồ đồ, trong bọn họ cũng có mấy người nghe nói chuyện thương nhân bán keo dán gỡ tiền vàng, nhưng cho tới bây giờ không có ai sinh ra nghi ngờ đối với chuyện xảy ra ngoài đường phố như vậy, đừng nói là liên hệ nó với chuyện Lý Hỏa Vượng bị hại trong vụ án nổ kho thuốc súng.

Kỳ văn gỡ tiền vàng kia có liên hệ gì với vụ án? Mọi người bàn tán suy đoán, tất cả đều đầu óc mơ hồ, tất nhiên lấy Mã Đức Bảo cầm đầu thỉnh giáo Tần Lâm.

- Chẳng qua là một chiêu trò nho nhỏ che giấu tai mắt người khác, rất dễ dàng khám phá...

Tần Lâm hời hợt kể lại vụ án một lần, kể chuyện bọn Thôi sư huynh, Điêu sư đệ ngụy trang thành thương nhân bán keo dán Nam Dương, lợi dụng trò chơi gỡ tiền vàng tìm kiếm kẻ có u thịt trên cùi chỏ tay trái làm thế thân, dùng kế thay mận đổi đào cướp đi Lý Hỏa Vượng chân chính.

- Này các ngươi nhìn xem, đây không phải là tên thương nhân bán keo dán kia sao?

Tần Lâm đưa tay về phía sau chỉ một cái, Hàn Phi Liêm cùng Ngưu Đại Lực giải Điêu sư đệ bị trói gô lại tiến ra.

Có mấy tên quan quân lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi:

- Ôi chao, đây chính là thương nhân bán keo dán Nam Dương kia, không ngờ rằng y lại là yêu phỉ Bạch Liên giáo… Chậc chậc, Tần trưởng quan thật là mắt thần như điện, có thể phát hiện manh mối từ loại chuyện nhỏ nhặt ngoài đường phố như vậy, nhất cử phá án, thật là thiên cổ kỳ tài! Xin nhận chúng ta một xá!

Mã Đức Bảo cùng chúng tướng quan nhất tề xá Tần Lâm một cái.

Thật ra thì chuyện gỡ tiền vàng cũng lan truyền sôi nổi ngoài đường phố, nhưng thiết kế giảo hoạt là ở chỗ dùng phương thức mới lạ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bên ngoài trò chơi náo nhiệt che giấu âm mưu chân thật bên trong. Nếu không nhờ Tần Lâm đoán được, quả thật đã bị bọn họ lấy tay che trời, qua mặt dễ dàng.

Hoàng Bả Tổng thấy vậy đã là hoàn toàn hết hy vọng, thở dài thật dài:

- Ôi, cũng tại ta để mắc nợ nhiều tiền cờ bạc, bị Bạch Liên giáo nắm được yếu điểm, bí quá hóa liều, rốt cục làm hại tính mạng người thân.

- Những lời này sau này ngươi sẽ có cơ hội từ từ nói.

Tần Lâm cười vung tay lên, chúng Cẩm Y Hiệu Úy lập tức ùa tới trói gô Hoàng Bả Tổng lại thật chặt.

- Đúng rồi...

Tần Lâm lại nhìn Mã Đức Bảo chắp tay một cái:

- Mã Tham Tướng, hạ quan có một chuyện muốn nhờ.

- Không dám không dám, Tần trưởng quan có gì cứ việc ra lệnh, mạt tướng tuân lệnh là được!

Giọng điệu Mã Đức Bảo vô cùng khiêm tốn, trong bụng cũng kinh ngạc, lấy bản lãnh Tần Lâm, lại có Ngụy Quốc Công ở sau lưng tương trợ, thiên hạ còn có chuyện gì làm khó được hắn,phải cần Tham Tướng đại doanh Chiết binh nho nhỏ giúp một tay?

Vốn là chính tam phẩm Tham Tướng so với tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ lớn hơn năm cấp, huống chi Tần Lâm còn là cách chức lưu nhiệm. Nhưng ở trong lòng Mã Đức Bảo đối phương mới là thượng quan chân chính của mình, cũng là nhân tài cá biệt trong quan trường Đại Minh.

Tần Lâm thấy Mã Tham Tướng thức thời, bèn nói thẳng vào đề chuyện mình muốn điều Lý Hỏa Vượng đi.

- Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể gì.

Mã Tham Tướng lập tức đứng thẳng người lên, gọi Lý Hỏa Vượng từ xa tới:

- Lão Lý, tới đây một chút, vận may của ngươi đã tới, gặp được quý nhân.

Một nhà ba miệng Lý Hỏa Vượng đều đi tới, Tần Lâm chưa kịp mở miệng, trước hết bọn họ quỳ xuống đất dập đầu binh binh liên tiếp. Trong mắt bọn họ, Tần Lâm đúng là đại quý nhân cứu tánh mạng Lý Hỏa Vượng, đại ân nhân của cả nhà bọn họ.

Tần Lâm cũng không vội đỡ, sau khi nhận mấy cái dập đầu của bọn họ mới cười hì hì hỏi:

- Lý sư phó, bản quan muốn mượn tay nghề chế tạo điểu thương của ngươi, vì vậy muốn điều ngươi sang Cẩm Y Vệ làm Hiệu Úy, không biết ngươi có bằng lòng không?

Lý Hỏa Vượng đang quỳ dưới đất ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn nhìn Tần Lâm, trong lúc nhất thời trợn mắt há mồm, không dám tin tưởng vào tai mình.

Quân tượng cha truyền con nối ngay cả binh lính bình thường cũng không bằng, thậm chí so với hộ dân còn kém hơn một bậc. Mà Cẩm Y Hiệu Úy lại là thân quân thiên tử không sai chút nào, mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao, uy phong lẫm lẫm. Thân phận hai bên cách biệt như trời vực, lần này từ quân tượng nhảy vọt một cái thành Cẩm Y Hiệu Úy, quả thật là một bước lên trời.

Thấy Lý Hỏa Vượng chậm chạp chưa chịu đáp ứng, Tần Lâm cố ý làm ra vẻ kinh ngạc:

- Thế nào, Lý sư phó không bằng lòng đến ra sức cho Cẩm Y Vệ ta sao?

Lão bà Lý Hỏa Vượng nôn nóng thay y, vội vàng đẩy y một cái:

- Trưởng quan đang hỏi, chàng trả lời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio