Bốp!
Tay trái Tần Lâm tát mạnh một cái vào mặt Kim Mao Thất, để lại dấu năm ngón tay đỏ tươi.
- Ngươi…!
Kim Mao Thất trợn to hai mắt, muốn đùng đùng nổi giận, nhưng bị mũi kiếm chỉ vào trước ngực lại không dám động.
Người bên cạnh còn đỡ bất quá chỉ âm thầm bội phục Tần Lâm lớn gan, nhưng đám đệ tử học sinh trong y quán bị dọa sợ hãi không ít. Tuy rằng Kim Trấn Phủ là quan quân vệ sở chó má không bằng, nhưng rốt cục cũng là mệnh quan tòng lục phẩm của triều đình, Tần Lâm nói đánh là đánh. Thấy nha dịch cùng bộ khoái chạy tới, không khỏi lo lắng thay hắn, có một ít sư huynh lớn tuổi liền khuyên nhủ:
- Tần sư đệ, bỏ đi, có câu dân không đấu với quan, dây vào sẽ chuốc lấy phiền phức khó lòng giải quyết.
Kim Mao Thất nghe vậy lại hất mặt lên, chuẩn bị nói vài câu gỡ gạc thể diện. Không ai ngờ Tần Lâm bất thần đưa tay ra, tát xuôi tát ngược vào mặt y không biết bao nhiêu cái, khiến cho y cảm thấy choáng váng đầu óc. Nguồn tại ệnFULL.vn
Nhìn thấy Tần Lâm tàn nhẫn như vậy, trên tay lại có bảo kiếm sắc bén vô cùng, mấy cẩm y quân dư vốn là có chút lùi bước, thấy đông đảo bộ khoái nha dịch chạy tới cũng lấy lại can đảm, ai nấy rút Tú Xuân đao ra, bắt đầu bao vây xung quanh hắn.
Hỏng bét! Thanh Đại gấp đến độ nước mắt cũng sắp rớt xuống.
- Mau trở về nói cho sư phụ, Thái Sư phụ, để bọn họ nghĩ biện pháp!
Các sư huynh đệ phân ra một người chạy về y quán báo tin.
Kim Mao Thất dẫn dắt cẩm y quân dư, nhìn về phía bọn bộ khoái nha dịch,thở hồng hộc chạy tới quát tháo rất lớn:
- Các ngươi làm sao vậy, nửa ngày mới đến? Mắt chó các ngươi mù hay sao mà không thấy có kẻ muốn giết quan tạo phản ở đây?
Bọn bộ khoái, nha dịch đứng lại bất động.
Hỏng rồi, nhất định hỏng rồi! Đậu hủ Tây Thi cùng tất cả dân chúng tại chỗ đều cảm thấy Tần Lâm chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, có kẻ biết nha dịch liền mở miệng khuyên nhủ:
- Thôi thủ lĩnh, không phải là vị Tần tiểu ca này gây chuyện, các ngươi cũng không nên oan uổng người tốt!
- Người công môn phải tu tâm dưỡng tính, nên tha được thì tha cho người, tích cóp âm đức…
Khó trách dân chúng kinh hoàng, ai cũng biết Cẩm Y Vệ là trừ Kinh Vương phủ ra không sợ ai cả, ngay cả Kỳ Châu nha môn cùng Kỳ Châu Vệ Chỉ Huy Sứ Ty cũng phải nhường bọn họ ba phần, chỉ là bộ khoái làm sao dám đắc tội Cẩm Y Vệ? Đương nhiên bọn họ sẽ giúp đám người Kim Trấn Phủ, ức hiếp Tần Lâm "đáng thương".
Kim Mao Thất cười ha hả, mặc dù mặt bị đánh sưng phù như đầu heo, nhưng y vẫn tỏ ra phách lối:
- Sao hả, sợ rồi sao? Các huynh đệ nha môn Kỳ Châu, bắt tên nghịch tặc này cho ta, lão gia sẽ có trọng thưởng! Ngưu Đại Lực, ngươi lấy công chuộc tội, lão gia cũng không so đo cùng ngươi nữa, thưởng ngươi được tiếp tục ăn cơm châu nha!
- Bắt!
Đám bộ khoái, dân tráng phát ra một tiếng kêu.
Sau đó dưới vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, bọn họ ùa lên tước hết Tú Xuân đao của đám cẩm y quân dư đã ra khỏi vỏ, ngay cả đường đường Kim Trấn Phủ Đại nhân cũng bị vặn hai tay ra sau lưng bắt lại.
Hơn nữa chính là Ngưu Đại Lực đích thân ra tay, vặn tay Kim Mao Thất đau tới nỗi nhe răng trợn mắt, đồng thời gương mặt thô to của Ngưu Ban Đầu còn nhìn Tần Lâm cười ha hả.
Thôi Bộ Đầu tỏ ra kinh hoảng không yên nhìn Tần Lâm chắp tay thi lễ:
- Tới chậm một bước, thứ lỗi, thứ lỗi.
Không ngờ rằng cục diện xảy ra như vậy, chẳng lẽ đây là giấc mộng? Đám đệ tử y quán Lục Viễn Chí cùng với tất cả dân chúng vây xem đều trợn to hai mắt, thiếu chút nữa rơi cằm xuống đất, ánh mắt nhìn Tần Lâm lại thêm mấy phần kính sợ.
Bất quá còn có người không hiểu rõ ràng tình thế, mấy tên cẩm y quân dư bị nha dịch bắt không ngừng giãy giụa chửi mắng:
- Đám chó không có mắt các ngươi dám bắt gia gia sao? Gia gia là cẩm y thân quân, các ngươi mù rồi sao?
Ngược lại Kim Mao Thất nhìn ra có điểm gì đó khác thường. Nếu như chỉ mình Ngưu Đại Lực lỗ mãng cũng không nói, nhưng Thôi Bộ Đầu đã lăn lộn trong công môn hơn hai mươi năm, vô cùng lão luyện, ngay cả y cũng nhúng tay vào, có thể thấy chuyện này có vẻ khác thường.
Đột nhiên tình thế đại biến, Kim Mao Thất cà lăm vốn là lúc nhẹ lúc nặng, lần này bị dọa sợ hãi không ít, ngay cả lời nói cũng không có trước sau, thân thể mềm nhũn cung kính lấy lễ nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, quả thật là nước dâng ngập miếu Long Vương. Thôi… Thôi lão ca không nhận ra người khác, chẳng lẽ cũng không nhận ra huynh đệ ta? Mấy vị bằng hữu này quả thật là cẩm y thân quân...
Thôi Bộ Đầu không đáp lời, trước hết nhìn trộm xem thử thái độ Tần Lâm. Y cũng không muốn đắc tội Hoàng Liên Tổ, nếu như có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, vậy thì quá tốt.
Tần Lâm còn đau bụng khó tiêu, làm sao chịu dễ dàng bỏ qua cho bọn Kim Mao Thất? Hắn không nói gì, chỉ khẽ hừ mũi một tiếng, mở chiết phiến ra soạt một cái phe phẩy như không có chuyện gì xảy ra.
Thôi Bộ Đầu khẽ giật mình, chiết phiến Sĩ Nữ Đồ Đường Bá Hổ là Tri Châu Trương Công Ngư tặng cho Tần Lâm, xem thường Tần Lâm đó chính là xem thường Trương Đại lão gia. Lãnh đạo cao cấp không bằng lãnh đạo trực tiếp, hiện tại chức Bộ Đầu của mình đang nằm trong lòng bàn tay Trương Đại lão gia.
Huống chi mấy người này chẳng qua là cẩm y quân dư, ngay cả thân phận chính thức cũng không có...
Thôi Bộ Đầu không hổ là cáo già lăn lộn trong công môn mấy chục năm, chỉ trong thoáng chốc xoay chuyển tâm niệm mấy lần, sau khi hiểu rõ hét lớn một tiếng:
- Lên, mấy tên này ngay cả quân tịch cũng không có, chỉ là quân dư lại dám mặc Phi Ngư phục nghênh ngang gây sự như vậy. Các huynh đệ bắt bọn họ trở về châu nha, để cho Đại lão gia phát lạc!
Mấy tên quân dư đi theo Hoàng Liên Tổ bấy lâu nay chưa từng nếm mùi thiệt thòi như vậy, có tên lập tức nhảy dựng lên, dùng lời ô uế thóa mạ không ngừng:
- Họ Thôi kia, ngươi không muốn sống nữa sao? Chỉ cần Hoàng Đại nhân chúng ta động ngón tay, muốn bóp chết ngươi bất quá như bóp chết con kiến mà thôi.
Thôi Bộ Đầu tiến lên tát vào mặt tên quân dư này một cái thật mạnh, trong lòng cười lạnh liên tục: tưởng rằng lão tử không biết hay sao, họ Hoàng kia làm sao đối phó được với Thạch Vi Thạch Đại nhân, mà Thạch Vi này lại rất thân cận gần gũi với vị Tần công tử này. Hoàng Liên Tổ có tỷ tỷ trắc phi Kinh Vương làm chỗ dựa, nhưng làm sao dám vượt qua thượng ty Cẩm Y Vệ ngay trên đầu y là Thạch Vi, cùng Trương Công Ngư xuất thân Tam Giáp Tiến Sĩ, vô cùng cứng rắn?
- Các ngươi là cái thá gì dám phát ngôn bừa bãi ô uế như vậy, chỉ là mấy tên lưu manh vô lại cũng muốn giáo huấn lão tử sao, chờ ngươi vào vệ tịch làm Hiệu Úy Lực Sĩ rồi hãy nói!
Thôi Bộ Đầu nhìn thủ hạ của mình ra lệnh một tiếng:
- Mấy tên này không biết trộm Phi Ngư phục từ đâu mặc vào, đã quên mất quy củ, các huynh đệ lên đi, dạy cho bọn chúng biết quy củ một phen!
Bọn nha dịch đáp ứng một tiếng lập tức động thủ, trên đê lập tức xuất hiện màn hay còn hơn cả đua thuyền rồng: từng đám nha dịch dân tráng vây quanh đám người mặc Phi Ngư phục của Cẩm Y Vệ đánh đập tơi bời, quyền bay vun vút, gậy vung lên xuống liên hồi, hết sức tưng bừng náo nhiệt.
Một Bá Hộ Cẩm Y Vệ có một trăm tên Hiệu Úy, Lực Sĩ trong biên chế dưới quyền, mỗi tên Tổng Kỳ dưới Bá Hộ cai quản năm mươi người, mỗi tên Tiểu Kỳ quản mười người. Thạch Vi tự mình cai quản năm mươi người, một vị Tổng Kỳ thân tín của y dẫn dắt năm mươi người còn lại. Hoàng Liên Tổ dựa vào quan hệ gấu quần của tỷ tỷ căn cơ bất ổn, tạm thời không có quân lính gì có thể dẫn dắt, không thể làm gì khác hơn là chiêu mộ một ít lưu manh vô lại làm quân dư, đi theo y làm trành cho hổ.
Những người này vốn chỉ là một ít lưu manh côn đồ, tuy là chó cậy thế người khoác Phi Ngư phục, thật ra thì cũng không có quân tịch Cẩm Y Vệ, nghiêm chỉnh mà nói tự tiện mặc Phi Ngư phục này chính là vượt quyền, phạm luật, có thể hỏi tội chém đầu.
Thôi Bộ Đầu đoán chắc như vậy cho nên không cố kỵ chút nào, đám bộ khoái, dân tráng hạ thủ không chút dung tình. Mà kẻ bị đánh cũng để lộ ra bản sắc lưu manh rất nhanh, lăn lộn bò trườn dưới đất, không ngừng xin tha, kêu cha gọi mẹ không ngừng, trong lúc nhất thời làm trò cười cho thiên hạ.
Hai bàn tay sắt của Ngưu Đại Lực giữ chặt lấy Kim Mao Thất khiến cho y không thể động đậy.
Vốn là đám cẩm y quân dư không có quân tịch lại dám tự tiện mặc Phi Ngư phục, có thể coi là giả danh lừa bịp, bọn nha dịch đánh đấm thẳng tay. Mà Kim Mao Thất là tòng lục phẩm Trấn Phủ hàng thật rành rành, cũng không phải là quan quân giả mạo.
Nhưng Ngưu Đại Lực tức tối chuyện y dám đánh Tần Lâm, lại thêm trước kia bị y làm chuyện xấu đuổi ra châu nha, thù mới hận cũ cùng nhau xông lên, thừa dịp các huynh đệ đánh hỗn loạn, y cũng lập tức vật Kim Mao Thất lăn ra đất, vung quả đấm to bằng miệng chén của mình giáng tới tấp.
Đáng thương Kim Mao Thất làm sao chịu được quyền của Ngưu Đại Lực, quyền đầu tiên đánh vào mặt, máu tươi tuôn trào, lỗ mũi lệch qua nửa bên, giống như mở cửa hàng dầu muối, mặn chua cay tuôn hết ra một lượt. Quyền thứ hai đánh vào bụng, òa một tiếng giống như mở cửa hàng gấm lụa, mật xanh biếc, dịch dạ dày vàng, máu đỏ… từ trong miệng phun ra.
Mắt thấy Ngưu Đại Lực đánh xuống quyền thứ ba Kim Mao Thất sẽ phải táng mạng đương trường, Tần Lâm thấy tình thế không ổn vội vàng tiến lên ngăn lại. Coi như mình cũng đã trút giận lần này, cũng không nên liên lụy Ngưu Đại Lực gây án mạng.
- Nếu không phải ân công ngăn lại, ta đây liều mạng cũng phải đánh chết người này!
Ngưu Đại Lực lửa giận ngút trời, oán hận phun một bãi nước bọt vào người Kim Mao Thất.
Kim Mao Thất nằm vật trên đất nửa chết nửa sống, cho dù là tánh mạng có thể bảo toàn, ít nhất cũng phải nằm trên giường cả tháng.
Tần Lâm cười lớn vỗ vỗ Ngưu vai Đại Lực:
- Vì tiểu nhân như vậy liên lụy bằng hữu ta, không đáng. Hơn nữa...
Hắn thấp giọng, không che giấu giá rét trong giọng điệu chút nào:
- Muốn thu thập mạng nhỏ của y, đâu cần phải làm ban ngày ban mặt dưới mắt mọi người như vậy?
Ngưu Đại Lực kinh hãi trong lòng, thầm nói ân công tuổi không lớn lắm nhưng lòng dạ hết sức thâm sâu. Ha ha, chẳng trách nào thường nghe người ta nói đi học dùng ngòi bút giết người, còn hung hiểm hơn cả võ phu động đao động thương
Cùng lúc đó, trên Duyệt Giang lâu Hoàng Liên Tổ giận như bốc lửa, mắt thấy thủ hạ quân dư bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, đây không phải là đang đánh vào mặt của y sao?
Hoàng Liên Tổ lửa giận công tâm bèn xuống lầu, chuẩn bị đi dạy dỗ đám nha dịch có mắt như mù kia.
Chợt nghe thấy một cửa sổ nào đó bên phải, có người vỗ mạnh lan can một cái, nổi giận đùng đùng nói:
- Loài chó mèo gì cũng nhét vào Cẩm Y Vệ, ngay cả lưu manh côn đồ cũng mặc Phi Ngư phục, bị người đánh lăn qua lăn lại ngoài đường phố, mặt mũi của cẩm y thân quân chúng ta còn đâu?!
Thạch Vi cũng ở đây sao? Hoàng Liên Tổ đảo mắt mấy vòng, vốn đã đứng lên lại ngồi trở xuống.
Sau tấm bình phong truyền tới tiếng bước chân đùng đùng, có lẽ chính là Thạch Vi dẫn mấy tên Tổng Kỳ, Tiểu Kỳ đi xuống lầu. Trên mặt Hoàng Liên Tổ nở một nụ cười vô cùng gian xảo, không nhanh không chậm rót đầy chén rượu, bưng lên từ từ thưởng thức: Tuy rằng tên Thạch Vi này không hợp với lão tử, nhưng tính nóng như lửa, lại rất trọng thể diện… Hắc hắc, họ Tần chờ xui xẻo đi!
Duyệt Giang lâu cách đê xa không xa, Thạch Vi dẫn bọn Cẩm Y Vệ đi tới đê rất nhanh, chỉ thấy vị Đại nhân này nổi giận đùng đùng, trợn tròn mắt hổ như muốn phun ra lửa, hiển nhiên đã nổi giận xung thiên.
Bọn nha dịch dân tráng dừng tay lại, thấy Thạch Vi nổi giận, trong bụng ai nấy áy náy không yên, các đệ tử y quán thầm nói trong lòng không tốt.
Ai ngờ Thạch Vi lại nhìn Tần Lâm cười cười, tựa hồ quan hệ rất quen thuộc.
Tần Lâm chắp tay một cái, cười nói:
- Vãn sinh ra mắt Thạch Đại nhân, không biết gần đây Đại nhân có khỏe không?
- Không khỏe...
Thạch Vi hừ mũi một tiếng:
- Có người làm mất thể diện cẩm y thân quân chúng ta, bản quan không khỏe chút nào…
Đám bộ khoái, dân tráng vừa nghe nhất thời chột dạ, ai ai cũng biết Thạch Vi này rất bao che, thích giữ thể diện, hiện tại mình đánh người dưới trướng y, quá nửa sẽ phải chịu xui xẻo.
Đám cẩm y quân dư nghe vậy mừng rỡ, sớm biết Thạch Vi cùng Hoàng Đại nhân không hòa thuận, nhưng dù sao cũng mặc một thân Phi Ngư phục này, dù không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.
Keng… Thạch Vi đã rút Tú Xuân đao ra khỏi vỏ.
Người khác không sao, nhưng Lý Thanh Đại đang đứng bên cạnh Tần Lâm, thấy cử động Thạch Vi như vậy lập tức tim đập thình thịch, kéo Tần Lâm một cái muốn chắn trước người hắn.
Không ai ngờ rằng Tú Xuân đao của Thạch Vi không chém về phía Tần Lâm, mà là nhắm về phía đám quân dư dưới đất. Chỉ thấy ánh đao lóe lên như có hoa tuyết tung bay, soạt soạt chém về phía bọn chúng liên miên bất tuyệt.
Mấy tên quân dư bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, ngây người như tượng gỗ không nhúc nhích, chỉ chốc lát sau Thạch Vi thu đao vào vỏ, lại thấy Phi Ngư phục trên người bọn chúng rơi xuống từng mảnh, thì ra Thạch Vi đã dùng Tú Xuân đao chém tan tành tất cả Phi Ngư phục của chúng.
- Đòn này quá đẹp…
Tần Lâm không nhịn được khen hay.
Thạch Vi trợn trừng hai mắt, nhìn về phía đám quân dư thất hồn lạc phách quát lên:
- Cẩm Y Hiệu Úy mới cho phép mặc Phi Ngư phục, đám quân dư các ngươi cũng dám mặc sao? Mặc Phi Ngư phục để cho người ta đánh, làm thể diện của đám cẩm y thân quân chính quy lão tử mất sạch. Lần sau nhìn thấy các ngươi mặc Phi Ngư phục nữa, không cần người khác đánh, lão tử sẽ chặt đầu chó các ngươi xuống trước.
Dứt lời, Thạch Vi tức tối tới nỗi không nói lời từ biệt với Tần Lâm, nhổ toẹt xuống đất một bãi, sau đó cũng không quay đầu lại, lập tức đi thẳng.