Cẩm Y Vệ

chương 942: nỗi khổ của giáo chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Cao Thiên Long nịnh nọt, Bạch Sương Hoa cười cười:

- Nhờ Vô Sinh Lão Mẫu ban phúc, rốt cục bản giáo chủ đã luyện thành cửu phẩm liên đài, nhưng cũng không đáng kể gì. Võ công một cá nhân lợi hại tới mức nào cũng không có tác dụng quá lớn, rốt cục cũng cần huynh đệ tỷ muội trong giáo trên dưới đồng tâm, mới có thể phát dương quang đại Thánh giáo.

Hừ hừ, trên dưới đồng tâm... Cao Thiên Long mặt không đổi sắc, trong lòng cười lạnh không ngừng, đưa mắt ra hiệu cho thân tín Hồ Vân Bằng.

Huyết Hải Phi Bồng Hồ Vân Bằng trong mười trưởng lão liền thi lễ nói:

- Thánh giáo chủ là Ma Ni Đại Quang Minh thần phụng pháp chỉ Vô Sinh Lão Mẫu giáng thế, cho nên tu tập các hạng pháp môn Thánh giáo đều dũng mãnh tinh tiến, tương lai hẳn có thể lật đổ Chu Minh Ngụy triều, nhất thống thiên hạ. Không biết mới vừa rồi Thánh giáo chủ đêm xem thiên tượng có cảm ngộ gì không? Gặp Tần ma đầu, à không, Tần tướng quân thương nghị khởi sự Đông Nam, rốt cục thế nào rồi?

Sau khi Bạch Sương Hoa từ Bồ Châu trở về, ước định với cao thủ trong giáo gặp mặt ở Ngũ Đài sơn, các cao thủ liền từ trời Nam đất Bắc đổ xô về, xa nhất có Chiết Giang, Giang Tây cách nơi này mấy ngàn dặm.

Bây giờ tất cả mọi người đến đông đủ đã có ba ngày, mọi người vô cùng nôn nóng hỏi thăm kết quả thương lượng với Tần Lâm như thế nào. Nhưng thái độ Thánh giáo chủ ngược hẳn bình thường, lúc nhắc tới chuyện này lộ vẻ lúng túng, ấp úng không cho ra được câu trả lời rõ ràng. Nàng chỉ nói phải quan sát thiên tượng quyết định tương lai, trớ trêu thay mấy ngày trước tuyết rơi, bầu trời mây đen giăng đầy, cho nên một mực kéo tới hôm nay.

- Phá Quân trở về vị trí cũ, chủ thiên hạ đại định.

Bạch Sương Hoa nói ra chuyện tối nay mình thấy, tâm trạng cũng có chút phức tạp.

Giáo nghĩa Bạch Liên giáo chú trọng quang minh chiến thắng hắc ám, dĩ nhiên muốn dân chúng có cuộc sống tốt, giáo nghĩa căn bản gọi là người hành thiện, huynh đệ tỷ muội trong giáo đoàn kết hữu ái. Ngoài ra bởi vì cuối đời Nguyên Hồng Cân quân khởi nghĩa, trước mắt Bạch Liên giáo thừa kế từ phe Hàn Lâm Nhi Lưu Phúc Thông, cho nên còn phải chú trọng chuyện chống lại Hồ Lỗ, không đội trời chung với Hán tặc.

Tần Lâm dẹp yên Quan Trung, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, là phù hợp giáo nghĩa Bạch Liên giáo.

Nhưng ở một phương diện khác, bởi vì Chu Nguyên Chương ‘Soán vị’ (ít nhất trên danh nghĩa) giết chết Hàn Lâm Nhi, triều đình lại đả kích Bạch Liên giáo mạnh mẽ, vì vậy các đời Bạch Liên giáo đều coi triều Minh là Ngụy triều, lấy chuyện lật đổ triều đình trước mắt, thành lập thiên quốc trên Quang Minh thần địa làm tôn chỉ. Như vậy Quan Trung dẹp yên, biến loạn không dậy nổi, cơ hội thực hiện lý tưởng tạo phản lại càng trở nên mong manh.

Thấy vẻ mặt Bạch Sương Hoa do dự, Cao Thiên Long lại cười lạnh một tiếng, quả nhiên như vậy!

Giọng Hồ Vân Bằng dần dần trở nên lạnh lẽo, truy vấn:

- Thánh giáo chủ ở bên người Tần Lâm trước sau gần một năm, thần uy của ngài vô địch như vậy, chẳng lẽ đến nay vẫn không có được chút kết quả nào? Nếu hắn không chịu liên thủ khởi sự, vậy sao không bắt hắn về lăng trì tùng xẻo, báo thù tuyết hận cho huynh đệ trong giáo?

Chuyện này… sắc mặt Bạch Sương Hoa tỏ vẻ lúng túng, từ nhỏ nàng đã tu tập kinh sách Bạch Liên giáo, đáy lòng như trăng sáng lên cao, lúc này nhớ tới một đêm ở trong núi cùng Tần Lâm, hiện tại lấy thân phận Thánh giáo chủ đối mặt giáo chúng không khỏi hổ thẹn trong lòng.

Cũng không phải là Bạch Liên giáo không cho phép kết hôn, Đường Tái Nhi Đường giáo chủ đời trước khiến cho Vĩnh Lạc đại đế ăn ngủ không yên từng có vị hôn phu. Nhưng Bạch Sương Hoa từng có một đêm ân ái với Tần Lâm, mà trớ trêu thay hắn lại nhiều lần đối nghịch với Thánh giáo.

Bạch Sương Hoa quẫn bách vô cùng, không khỏi oán hận nghĩ: họ Tần, nếu như ngươi đáp ứng liên thủ khởi sự cũng không sao, ông trời lại khiến xui cho ngươi bình định Tam Tấn Quan Trung, chỉ sợ triều đình còn gia quan tấn tước, làm sao còn chịu tạo phản? Làm cho bản giáo chủ rơi vào thế bí, quả thật khó xử vô cùng…

Thân là giáo chủ Ma giáo, Bạch Sương Hoa lấy võ công cao tuyệt và giáo nghĩa ban cho quyền uy vô thượng thống soái giáo chúng, thật ra thì bản thân cũng không giỏi giả vờ giả vịt. Vào lúc này trước mặt toàn là cao thủ trong giáo, nàng lại không mang mặt nạ, sắc mặt ửng đỏ hoàn toàn lọt vào mắt mọi người, nhất thời ai nấy sinh lòng nghi hoặc.

Phụng Thánh Tả Sứ Cao Thiên Long thấy thời cơ đã tới bèn thử thăm dò hỏi:

- Thánh giáo chủ, bước kế tiếp có tính toán gì? Tần Lâm không chịu cùng chúng ta liên thủ thì thôi, nghe nói người này nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, thống lĩnh một đám ưng trảo, chỉ sợ tương lai sẽ là đại địch Thánh giáo. Hắn đang dẫn người trở về kinh sư, hay là chúng ta dứt khoát...

Ứng Kiếp Hữu Sứ Ngả Khổ Thiền từ trước đến giờ trung thành cảnh cảnh với Bạch Liên giáo, tiến lên trước một bước, mong đợi nhìn Bạch Sương Hoa:

- Xin Thánh giáo chủ hạ lệnh, thừa dịp hộ vệ bên người Tần ma đầu không nhiều lắm, chúng ta phục kích giữa đường giết chết hắn!

- Chờ hắn trở lại kinh sư, chính thức nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, sau đó muốn giết hắn sẽ rất khó khăn!

Hồ Vân Bằng lớn tiếng nói, cố ý nhìn mấy vị trưởng lão bên cạnh.

Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên, Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần rối rít phụ họa. Trước đây Tần Lâm gây ra tổn thất trọng đại cho Bạch Liên giáo, chỉ vì hắn bị cách chức ra kinh, Bạch Sương Hoa mới một mực chủ trương liên thủ với hắn. Hiện tại cơ hội này có thể nói vô cùng mong manh, thậm chí là hoàn toàn không thể nào, như vậy thừa dịp Tần Lâm chưa nhậm chức giết chết hắn trước là phù hợp nhất với tâm ý của các cao thủ Bạch Liên giáo.

Cao Thiên Long lại thúc giục:

- Động thủ! Bên cạnh hắn chỉ có hơn mười cẩm y quan giáo, hơn hai mươi tên sai dịch Đông Xưởng, lại thêm một đám Lạt Ma tăng Uy Đức Pháp Vương và Tác Nam Gia Thố. Thánh giáo chủ thần công đại thành, Uy Đức không phải là đối thủ, chúng ta cùng lên một lượt, giết chết Tần Lâm!

Hô hấp Bạch Sương Hoa dần dần trở nên dồn dập, khẽ cau mày liễu, chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, lại không tiện giả vờ trước mặt thuộc hạ, dáng vẻ của nàng khiến cho ai ai cũng phải nghi ngờ.

Người khác cũng không nói, Tử Hàn Yên năm xưa đã từng trải qua tình kiếp, thấy vậy run run giọng nói:

- Thánh giáo chủ, chẳng lẽ, chẳng lẽ người và họ Tần kia... Mau, hãy mau mau vung tuệ kiếm cắt đứt tơ tình, chuyện của thuộc hạ năm xưa còn chưa đủ thành vết xe đổ hay sao?!

Tử Hàn Yên dứt lời liền vén mặt nạ lên, chỉ thấy nửa bên má phải nàng mịn màng xinh đẹp, nửa bên má trái phía dưới mặt nạ lộ đầy vết sẹo. Năm xưa Tử Hàn Yên cũng là một vị mỹ nhân xuất sắc, chỉ vì yêu một vị công tử nhà quan lại bị lập kế hãm hại tới nỗi trở nên xấu xí như vậy. Sau đó nàng tự tay giết kẻ bạc tình bạc nghĩa kia, lại dùng thiết diện cụ che nửa bên mặt trái tàn phế.

Bạch Sương Hoa thấy thảm cảnh của Tử Hàn Yên, tâm trạng hơi rung động, rất nhanh lại lắc đầu một cái:

- Không phải… hắn không phải là người như vậy...

Lời vừa nói ra, tất cả các cao thủ đều biến sắc, ý tứ trong lời nói giáo chủ đã quá rõ ràng.

Tử Hàn Yên tức gần nổ phổi nói:

- Thánh giáo chủ, người, người đã... Hắn còn không đáp ứng liên thủ khởi sự hay sao? Hạng người bạc tình tráo trở như vậy nên vung đao giết quách cho xong!

Bạch Liên giáo chủ thần công cái thế, lại luyện kỳ công bách độc bất xâm, làm sao lại bị Tần Lâm đắc thủ? Theo suy đoán của Tử Hàn Yên, hẳn là Tần Lâm hứa hẹn liên thủ khởi sự trước, lừa thanh bạch của Bạch Sương Hoa, đến khi triều đình khôi phục trọng dụng, hắn lại trở mặt không nhận người.

Sắc mặt Bạch Sương Hoa đỏ bừng, răng cắn chặt môi. Mấy hôm nay nàng cũng thường hay tự hỏi lòng mình, nếu như chỉ là vì tẩu hỏa nhập ma mà xảy ra gần gũi xác thịt với Tần Lâm, nàng có thể không chút do dự giết chết nam nhân này, nhưng câu trả lời là phủ định. Tơ tình đã thắt chặt trái tim nàng, nàng có thể lừa gạt bất cứ kẻ nào nhưng không lừa được bản thân mình.

Tam đường chủ, tất cả trưởng lão thảy đều luống cuống tay chân. Cũng không phải bắt buộc Thánh giáo chủ thủ thân như ngọc, nhưng nàng làm như vậy là dây dưa không rõ với đại địch bản giáo, rốt cục nên làm thế nào mới phải?!

Cao Thiên Long gằn giọng quát:

- Thánh giáo chủ, Cao mỗ gọi ngươi một tiếng Thánh giáo chủ cuối cùng, chỉ hỏi ngươi một câu, rốt cuộc có giết Tần Lâm hay không?

Tử Hàn Yên tha thiết chân thành nói như vị Đại tỷ tỷ:

- Thánh giáo chủ tu thành thần công Thánh giáo cửu phẩm liên đài, có thể nói chấn cổ thước kim. Chỉ cần kịp thời quay đầu lại, tự tay giết chết Tần ma đầu, vung tuệ kiếm chém đứt tơ tình, chúng ta vẫn thờ nàng là chủ, phát lời thề trước mặt Vô Sinh Lão Mẫu, vĩnh viễn không thay đổi!

Mọi người nhìn Bạch Sương Hoa đầy hy vọng, một bên là thân phận giáo chủ vô cùng tôn quý, một bên là một nam tử phụ bạc, nên lựa chọn thế nào không cần nói cũng biết.

Không ngờ rằng Bạch Sương Hoa không hề do dự chút nào, chậm chạp mà kiên định lắc đầu một cái, mím môi thật chặt, trong đôi mắt băng hỏa giao dung toát ra vẻ hết sức quật cường.

- Mọi người còn chưa động thủ đợi đến khi nào?

Cao Thiên Long quát lên một tiếng lớn, hai tay vung lên, ngô công đinh, hoàng phong châm, thiết tật lê, xuyên tâm tiêu… toàn là ám khí có độc xanh biếc bay ra như mưa rào, chụp vào người Bạch Sương Hoa.

Hồ Vân Bằng cũng bạo khởi hưởng ứng, một thanh nhuyễn kiếm rung động mềm mại như linh xà, nhắm thẳng vào cổ họng Bạch Sương Hoa.

- Đắc tội, chờ sau khi giết chết Tần Lâm sẽ xin tội với Thánh giáo chủ!

Ngả Khổ Thiền huy động thiền trượng chụp mạnh xuống đầu Bạch Sương Hoa, bóng trượng chập chùng giống như Thái Sơn áp đỉnh.

Tam đường chủ cũng lục tục xuất thủ, ánh đao Tử Hàn Yên như trăng tròn, Tiêu Vân Thiên song cùng xuất chưởng, Luyện Ích Trần kiếm tẩu thiên phong.

Cũng không trách bọn họ lòng dạ độc ác, ai nấy đều là cao thủ Bạch Liên giáo, biết rõ Bạch Liên Triều Nhật thần công cửu phẩm liên đài đáng sợ tới mức nào. Cho dù là hiện tại công kích mạnh mẽ như vậy, cũng chưa chắc đã có thể gây thương tích được cho vị Thánh giáo này.

Bị sáu đại cao thủ đương thời vây công, Bạch Sương Hoa vẫn ngây người ra tại chỗ. Chỉ đến khi vô số ám khí kịch độc sắp vào cơ thể, thân hình nàng mới khẽ động, tay áo phất mạnh gây ra một cơn gió lốc quỷ dị, số ám khí kịch độc xanh biếc kia lập tức mất tung tích giống như đá chìm đáy biển.

- Thật xin lỗi, ta, ta không thể để cho các ngươi giết hắn…

Bạch Sương Hoa co chỉ bắn ra, đẩy văng nhuyễn kiếm chỉ còn cách cổ mình ba thước, thân hình thấp thoáng như quỷ mị thoát ra khỏi bóng trượng Ngả Khổ Thiền, hai chân đá ra liên hoàn, ép Tử Hàn Yên phài xoay người lại né tránh. Nàng lại nhanh chóng xoay người một vòng né khỏi song chưởng Tiêu Vân Thiên, tay bấm vào cổ tay Luyện Ích Trần một cái. Cổ tay vị Hồng Dương Đường chủ này tê rần nhất thời không cầm được bảo kiếm, kiếm kia bay lên giữa không trung, phập một tiếng cắm sâu vào xà nhà.

Động tác Bạch Sương Hoa mau lẹ, trong nháy mắt sáu đại cao thủ đương thời hợp kích rơi vào khoảng không, Cao Thiên Long phát rét trong lòng, hung hăng cắn răng lớn tiếng nói:

- Đã làm thì phải làm tới cùng, hôm nay không giết được kẻ phản giáo này, tất cả mọi người chúng ta sẽ chết không đất chôn thây!

Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên không nghĩ như vậy, nhưng vì tình thế bắt buộc cũng không có cách nào khác, các vị trưởng lão cũng nhìn nhau thăm dò, mơ hồ lập thành vòng tròn bao vây Bạch Sương Hoa vào giữa.

- Thánh giáo chủ, bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ!

Tử Hàn Yên ra sức khuyên nhủ, lại nhìn quanh bốn phía:

- Chỉ cần người chịu giết Tần Lâm, trừ đi đại địch cho bản giáo, chúng ta vẫn sẽ thờ người làm giáo chủ như trước. Nếu như có hai lòng, sau khi chết trầm luân hắc ám, không thể vào được quê quán chân không.

Tuy rằng trong lòng Cao Thiên Long không muốn như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng, gật đầu liên tục phụ họa. Lão đã tính đúng, nữ tử như Bạch Sương Hoa không động tình thì thôi, động tình vậy sẽ chìm đắm rất sâu, tuyệt không thể nào đáp ứng sát hại Tần Lâm.

- Ta, ta không làm chức giáo chủ đầy khổ sở này nữa…

Bạch Sương Hoa khe khẽ lắc đầu, vẻ mặt thanh lệ thoát tục của nàng tràn đầy kiên quyết, nàng lấy hộp gấm đựng Bạch Ngọc Liên Hoa và Hỗn Độn Chi Cầu bày trên lòng bàn tay, đưa cho Tử Hàn Yên:

- Từ nay về sau, ta không còn là giáo chủ của các ngươi nữa, các ngươi… cũng đừng đi giết Tần Lâm. Ôi… không biết tại sao trong lòng ta vô cùng rối loạn, các ngươi đừng ép ta, đừng ép ta...

Tử Hàn Yên còn đang chần chờ, thân ảnh Bạch Sương Hoa chợt lóe, đã đặt hộp gấm vào trong lòng bàn tay nàng, vừa thở dài vừa từ từ đi ra ngoài, ánh mắt mê muội tịch mịch.

Tử Hàn Yên nắm hộp gấm trong tay không khỏi phát rét trong lòng, nếu như mới vừa Bạch Sương Hoa cố ý giết mình, còn có thể thoát khỏi sao!? Không nghĩ tới nàng luyện thành tầng thứ chín Bạch Liên Triều Nhật thần công, võ công tinh tiến tới mức này.

Dù là nơi này cao thủ Ma giáo như mây, thế nhưng bị Bạch Sương Hoa triển lộ thần công chấn nhiếp, hơn nữa dư uy Thánh giáo chủ vẫn còn đó, không ai dám ra tay ngăn trở nàng rời đi.

Cao Thiên Long hung hăng cắn răng, ánh mắt chuyển sang hộp gấm đựng thánh vật. Xem ra hôm nay không ngăn được Bạch Sương Hoa rồi, như vậy quan trọng trước mắt là ai sẽ tiếp nhận địa vị Thánh giáo chủ?

Lúc này thân ảnh của Bạch Sương Hoa đã biến mất trong bóng đêm, các cao thủ Bạch Liên giáo phục hồi tinh thần lại, đồng loạt nhìn chăm chú vào hộp gấm trong tay Tử Hàn Yên.

- Các đời giáo chủ đều do Thánh Nữ tiếp nhận, chuyện cấp bách trước mắt là nghênh đón Thánh Nữ trở về tiếp nhận chức giáo chủ.

Ngả Khổ Thiền nói với giọng chém đinh chặt sắt, ánh mắt còn làm như vô ý quét qua Cao Thiên Long một lượt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio