Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Trong chớp mắt khi cánh tủ mở ra, toàn bộ thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
Con ngươi trong đôi mắt màu lam nhạt của Tô Phỉ mở ra thật to, miệng nhỏ xinh đẹp và gợi cảm mở ra thành hình chữ "O". Trên khuôn mặt có những đặc điểm của con gái phương Tây đang tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhất thời đứng sững sờ ngay tại chỗ, nói cũng không nói ra được.
Trầm Mộng Lâm đứng ở bên cạnh cũng trở nên ngơ ngác. Sau đó trên khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên ửng hồng ở hai bên má, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên một vẻ lúng túng.
Sở Phàm ở bên trong tủ quần áo cũng xấu hổ mà cười gượng. Động tác hai tay của hắn đang dừng lại ở, ở một khâu kéo quần. Thì ra lúc trước hắn vội vàng mặc quần vào sau đó lại không nhớ kéo quần nhỏ lên. Nhưng mà không gian trong tủ quần áo lại nhỏ quá mức, hắn kéo cả nữa ngày cũng không lên được. Mà động tác của hắn cũng không dám làm lớn tiếng quá, hắn đang nghĩ có thể là quần nhỏ hay là cứ để như thế này đi vậy. Còn đang nghĩ ngợi, tủ quần áo đột nhiên mở mạnh ra, Tô Phỉ xinh đẹp và gợi cảm đang ngạc nhiên sửng sốt đứng trước mặt hắn.
Khoảng chừng sau khi qua năm sáu giây Sở Phàm mới cười khan hai tiếng, phá tan không gian yên tĩnh và xấu hổ, nói:
- Ha ha, Tiểu Phỉ em, em mới tới à.
Tô Phỉ phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên hỏi:
- Sở ca ca, anh, anh sao lại ở trong nhà Tiểu Lâm vậy? Nhưng sao lại ở bên trong tủ quần áo? Chuyện này, là có chuyện gì thế?
Tô Phỉ cuối cùng cũng đặt một câu hỏi đối với Trầm Mộng Lâm.
- Sở, Sở ca ca, sao anh lại trốn vào trong tủ quần áo vậy? Thật là, em đang bực mình, tại sao trước khi Tô Phỉ đi vào tìm không thấy anh, té ra anh trốn ở bên trong này.
Trầm Mộng Lâm làm bộ không biết nói.
- Ha ha, Tiểu Phỉ, thực ra anh đang cùng Tiểu Lâm chơi trò trốn tìm. Anh trốn ở bên trong tủ quần áo, không nghĩ là lại bị em phát hiện ra, ha ha.
Sở Phàm cười gượng nói.
- Phải không đó? Sở ca ca sao lại chạy vào trong nhà Tiểu Lâm chơi trò trốn tìm thế này?
Tô Phỉ nhìn Sở Phàm, hỏi.
Sở Phàm không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Phỉ, hơi hơi cúi đầu. Một là hắn có chút chột dạ, hai là bộ ngực Tô Phỉ thấy rất rõ ràng.
Tô Phỉ mặc trên người một bộ quần áo bó sát ngực có dây đeo. Hiệu quả ở cái nơi dây đeo bó sát người bên dưới của Tô Phỉ có tác dụng khiến người ta phun máu. Dáng vẻ trêu ngươi lộ rõ ra, cái vật tròn trĩnh và sung mẩy kia kiêu ngạo đứng vững trên bộ ngực trông thật sinh động. Hơn nữa qua bộ quần áo bó sát còn có thể lờ mờ nhìn thấy hai điểm nhỏ nổi lên, giống như Tô Phỉ không có mặc đồ lót.
- Kỳ thực là anh cũng đến nhà Tiểu Lâm ngồi chơi, ha ha, vừa mới đến ngồi chơi thôi.
Sở Phàm cười khan một trận.
- Đúng vậy. Phỉ phỉ, Sở ca ca cũng chỉ mới vừa đến nhà tớ chơi thôi, thật mà.
Trầm Mộng Lâm vội vàng nói.
- Phải không đó? Nhưng tôi thấy hai người các vị lại có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Khiến tôi nhịn không được nghĩ đến một từ!
Tô Phỉ làm như có thật nói.
- Từ, từ gì?
Trầm Mộng Lâm vội vàng hỏi.
- Yêu đương vụng trộm!
Tô Phỉ giảo hoạt cười cười, một mực khẳng định nói.
- Á, Phỉ Phỉbồ, bồ không được nói lung tung nhé, làm sao có khả năng chứ. Bồ, bồ sao lại có thể nói như vậy được hả?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy trái tim đập lên "bùm bụp", vội vàng nói.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Sở ca ca, anh nói xem có đúng không?
Tô Phỉ chĩa mũi nhọn về phía Sở Phàm, hỏi.
- Ách, việc này, việc này… …
Sở Phàm nhất thời nghẹn giọng, không thể nói ra được.
Trầm Mộng Lâm ở bên cạnh thấy vậy cũng vội muốn chết. Trong lòng cô vô cùng oán giận Sở Phàm, nghĩ thầm, "Sở ca ca cũng thật là, bình thường thì nhanh mồm nhanh miệng như vậy mà lúc này một câu cũng chẳng nói được vậy? Tình trạng như thế này còn tiếp diễn nữa chẳng phải là càng bị Phỉ Phỉ hoài nghi sao?"
Tô Phỉ nhìn vẻ mặt Sở Phàm, rồi quay đầu lại nhìn về phía Trầm Mộng Lâm, nói:
- Tiểu Lâm, bồ lại còn gạt tớ. Chúng ta chẳng phải là chị em tốt nữa sao? Hừ.
Tô Phỉ nói tựa hồ rất tức giận rồi đi ra khỏi phòng Trầm Mộng Lâm.
Trong một khắc lúc đó, trong mắt Sở Phàm hiện lên một chút ý cười, nhịn không được phải than thầm: "Cô bé Tô Phỉ này bản lĩnh diễn kịch quả thật là quá tốt."
Trầm Mộng Lâm giật mình, sau khi quay người lại đang định chạy ra đuổi theo Tô Phỉ, lại bị Sở Phàm lấy tay kéo lại. Trầm Mộng Lâm trong lòng cả kinh, quay đầu khó hiểu nhìn Sở Phàm. Cô không nghĩ ra được là lúc này Sở Phàm sao có thể làm ra động tác "kéo tay nàng" thân mật thế này. Nếu như bị Tô Phỉ thấy được như vậy chẳng phải là trực tiếp thừa nhận còn gì?
- Tiểu Lâm, chuyện ngày hôm nay chúng ta chỉ có thể dụ dỗ Tiểu Phỉ thôi.
Sở Phàm nghiêm túc nói.
- Dụ dỗ Phỉ Phỉ là sao? Vậy là có ý gì?
Trầm Mộng Lâm có chút khó hiểu.
- À thì, chúng ta trực tiếp nói thẳng với Tiểu Phỉ đi. Dù sao quan hệ giữa anh và em cũng sẽ đến lúc không phải là không ai biết!
Sở Phàm nói.
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy mặt đẹp ửng hồng, trong lòng vui sướng vô cùng. Bởi vì Sở Phàm muốn cùng người khác biết rằngcô chính là người yêu của hắn. Cô mỉm cười gật đầu.
Đối với con gái mà nói, một trăm điều hứa hẹn cũng không quan trọng bằng có một cái danh phận, cũng không vui mừng và xúc động bằng có một sự công nhận.
Bởi vì nếu anh ấy đã cho mình một danh phận cũng bằng với việc anh ấy thừa nhận rằng mình chính là người yêu của anh ấy. Mà một trăm cái hứa hẹn không có lấy một hành động thì cũng chỉ là hư ảo. Phụ nữ, thực sự là một động vật rất hiện thực.
Tô Phỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, xem ra có vẻ vô cùng tức giận.
Trầm Mộng Lâm đi đến bên cạnh Tô Phỉ ngồi xuống, nói:
- Phỉ Phỉ, bồ hãy nghe tớ nói, việc này….
… …
Trầm Mộng Lâm khi nói đến đây sắc mặt trở nên ửng hồng, dường như có chút xấu hổ không muốn nói. Tô Phỉ khó hiểu nhìn cô, hỏi:
- Việc này là như thế nào thế?
- Thật ra tớ, tớ với…
Trầm Mộng Lâm dừng lại một chút, cuối cùng cố lấy dũng khí nói:
- Thật ra tớ và Sở ca ca là có quan hệ như vậy.
- Có quan hệ gì? Tiểu Lâm, bồ nói rõ ràng một chút đi xem nào.
Tô Phỉ nói.
- Thật ra tớ, tớ và Sở ca ca đã yêu nhau!
Trầm Mộng Lâm cố lấy dũng khí nói.
- Hả?
Tô Phỉ ngạc nhiên phải thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, đôi mắt mở to vẻ không tin, hỏi:
- Bồ, bồ nói là bồ và Sở ca ca yêu nhau sao? Chuyện này, chuyện này bắt đầu từ khi nào?
- Tớ, tớ đã cùng ở một chỗ với Sở ca ca rồi. Tớ Sở ca ca, Sở ca ca cũng yêu tớ. Tớ, tớ không nói cho bồ và Tiểu Vân biết bởi vì tớ cảm thấy xấu hổ. Phỉ Phỉ, thật ra tớ không phải cố ý muốn giấu bồ. Khi bồ gõ cửa, tớ cứ tưởng là ba mẹ tớ đã trở về cho nên mới để Sở ca ca trốn vào trong tủ quần áo. Chuyện đó, thật là có lỗi.
Trầm Mộng Lâm nói xong hơi cúi đầu.
Tô Phỉ sau khi nghe vậy thì trong đôi mắt to xinh đẹp hiện lên một chút ý cười, nhưng cô cũng than thầm một tiếng, giọng nói có chút thương cảm:
-Thì ra, thì ra người mà Sở ca ca yêu là bồ.
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì ngẩn ra một chút. Cô cảm thấy trong lời nói của Tô Phỉ có ý tứ gì đó, ngay lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ, hỏi:
- Phỉ Phỉ, lời bồ vừa nói có ý gì chứ?
- Không, không có ý gì đâu. Thật ra Sở ca ca là một người rất tốt. Tiểu Lâm, bồ cần phải trân trọng giữ gìn.
Tô Phỉ nói.
- Phỉ Phỉ, bồ, bồ không phải là cũng thích Sở ca ca đấy chứ?
Trầm Mộng Lâm mẫn cảm bắt được một cái gì đó, vội vàng hỏi.
- Không, không có đâu, hi hi.
Tô Phỉ làm ra vẻ gắng gượng cười, lời nói thoáng hiện ra một chút thương cảm.
- Bồ không nên gạt tớ đấy. Chúng ta chơi với nhau lâu như vậy, làm bạn thân với bồ lâu như vậy bồ có suy nghĩ gì mà qua mắt mình được. Chính bồ cũng yêu Sở ca ca, đúng không?
Trầm Mộng Lâm quyết định không buông bỏ, hỏi.
- Tớ, tớ… …
Tô Phỉ cúi đầu, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Tớ đúng là có chút yêu Sở ca ca. Thế nhưng Tiểu Lâm, bồ cứ yên tâm, tớ sẽ không can dự vào đâu, thực sự.
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì tức giận nhìn Tô Phỉ một cái, oán giận nói:
- Phỉ Phỉ, nếu nói là bồ yêu Sở ca ca thì cần gì phải che giấu chứ, còn nói là chị em tốt? Thật là, hơn nữa, nếu như bồ yêu Sở ca ca mà anh ấy cũng yêu bồ thì tớ cũng không để ý đâu.
- Thế người mà Sở ca ca yêu không phải là bồ sao? Anh ấy, anh ấy như thế nào lại có thể thích tớ nữa?
Tô Phỉ nhẹ giọng nói.
- Sở ca ca cũng thích bồ mà. Đó là sự thật. Anh ấy cũng từng nói qua với tớ! Sở ca ca, có đúng không?
Trầm Mộng Lâm nhớ là Sở Phàm cũng ngồi ngay bên cạnh, vậy là quay đầu sang hỏi Sở Phàm.
Sỏ Phàm hơi sửng sốt, nhìn Trầm Mộng Lâm một chút, lại nhìn Tô Phỉ một chút, chỉ thấy Tô Phỉ ở phía sau Trầm Mộng Lâm hướng về phía hắn mà làm mặt xấu, trong mắt chớp động có chút vui mừng, dường như là cùng Sở Phàm huyền diệu nói những chuyện tốt đẹp của bản thân mình vậy sao?
Sở Phàm trong lòng cũng thoải mái cười cười, nói:
- Ách, thật ra anh, anh…Ai, Tiểu Lâm, anh biết rõ anh làm như vậy là không đúng, nhưng mà anh cũng không muốn nói dối em. Nói thật ra anh cũng yêu Tô Phỉ, anh đã yêu em, theo lý mà nói cũng không nên đem lòng thích thêm một người con gái khác nữa, nhưng… …
Sở Phàm lời còn chưa dứt đã bị Trầm Mộng Lâm đưa tay bịt kín lại cái miệng của hắn. Cô ôn nhu nói:
- Sở ca ca, không nên nói như vậy nữa, tất cả em đã hiểu. Thật ra em có một vị trí trong lòng anh là được rồi. Tô Phỉ là chị em tốt của em, chỉ cần Sở ca ca cùng Phỉ Phỉ hai người yêu nhau như vậy em cũng sẽ rất là vui vẻ. Sau này ba người chúng ta có thể vui vẻ với nhau cùng một chỗ, không phải tốt sao?
- Tiểu Lâm, như thế, như thế sẽ không công bằng đối với bồ.
Tô Phỉ nói.
- Như thế thì có sao đâu.
Trầm Mộng Lâm nói xong giảo hoạt cười, nói:
- Phỉ Phỉ, bồ còn không biết đâu, anh Sở rất là mạnh mẽ. Một mình tớ cũng không thể chăm sóc anh ấy được, kéo cả bồ xuống nước là tốt nhiều rồi. Hì hì.
- Anh Sở cái gì mạnh mẽ vậy?
Tô Phỉ khó hiểu hỏi.
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì sắc mặt ửng đỏ lên, xấu hổ không muốn giải thích.
Sở Phàm trong lòng cười cười, thầm nghĩ: "Tiểu Phỉ, chờ đến lúc rồi em sẽ biết được Sở ca ca mạnh mẽ ở cái gì."
Sở Phàm đi đến giữa Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ ngồi xuống, vươn hai tay ra ôm cả hai cô vào trong lòng, cười nói:
-Từ nay về sau anh đã có thể nếm thử mùi vị trái ôm phải ấp rồi.
- Đi tìm chết đi!
Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cùng đồng thanh nói, hai người cùng hạ thẳng hai bàn tay trắng nõn xuống.
- Này, các em mưu hại chồng hả?
- Hừ, đánh chết anh, tên bại hoại này!
- Không chỉ là bại hoại mà còn là đồ đại háo sắc nữa.
… … … …
Cứ như vậy Sở Phàm đối phó và thu phục cả hai cô gái mềm mại bé nhỏ Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ. Nói thật ra, là Sở Phàm cùng Tô Phỉ hùa về một phe đối phó và thu phục Trầm Mộng Lâm thì đúng hơn.
Truyện convert hay : Luật Chính Kiều Thê: Mặc Thiếu, Ngươi Bị Bắt!