Cảnh Lộ Quan Đồ

chương 1081: phong lưu bất kham

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Tạ Bác Bình nói xong, Đỗ Long nói: -Vậy sao? Tôi còn tưởng là anh đang nói chính mình chứ?

Tạ Bác Bình sửng sốt, bởi vì lời này của Đỗ Long cũng thực sự có chút đạo lý. Trước đây làm sao lại không chú ý tới? Đỗ Long lại hỏi vài vấn đề nữa, kết quả cũng không có thu hoạch gì. Tạ Bác Bình nói sự việc đã qua hơn một tháng cho nên không còn nhớ gì nữa.

Để Kiến Quân từ bên cạnh bước tới nói: -Người phụ nữ kia không biết gì hết, còn nói rằng căn bản không nhận ra anh. Tạ Bác Bình, phen này anh gặp phiền phức rồi a.

Tạ Bác Bình tức giận kêu lên:

-Cô nói bậy! Đồ bà tám, lần sau còn gặp tôi không lột da cô không được!

Đỗ Long nói: -Tạ Bác Bình, chú ý ngôn từ của anh đó. Ở trước mặt chúng tôi anh còn quát tháo được như vậy, đủ thấy thường ngày anh căn bản không biết giữ mồm giữ miệng là gì! E rằng anh cũng không biết được bản thân đã đắc tội với bao nhiêu người rồi.

Tạ Bác Bình tức giận nói: -Phải, cục trưởng Đỗ nói không sai. Bất quá có một số người khiến cho người tôi không thể không tức giận. Cô ta dám nói không quen biết tôi, vậy thì mấy tấm hình tôi chụp được cô ta giải thích thế nào đây?

Để chứng minh cho bản thân, Tạ Bác Bình bèn đưa ra mấy tấm hình của y và nhân tình được giấu trong máy tính. Để Kiến Quân sao chép lại một bản đưa đi tìm người làm chứng. Đúng lúc đó, cửa nhà Tạ Bác Bình đột ngột phát ra tiếng vang lớn, khiến mọi người bên trong giật nảy mình.

Sau đó chỉ thấy bên ngoài cửa có tiếng người quát mắng: -Tạ Bác Bình, tao biết mày ở trong đó. Có bản lĩnh mày ra đây giết luôn cả tao xem, cái đồ

-Là Hứa Hải, chồng của Từ Đình Tạ Bác Bình cười khổ nói: -Y làm việc ở ngay gần đây, khi không có việc gì cũng thi thoảng trở về xem xét một vòng. Lúc thì vứt rác ở cửa nhà tôi, khi thì lại dọa một cú như vậy. Ban ngày còn đỡ, ban đêm đột nhiên bị dọa như vậy thật là hết hồn a. Cục trưởng Đỗ, những việc như vậy Cục công an phải quản lý nghiêm khắc mới được đấy.

Đỗ Long nói: -Đích thực là có chút quá quắt. Lão Để, tôi đi nói chuyện với Hứa Hải xem sao. Anh thấy còn vấn đề gì cần hỏi nữa hay không?

Để Kiến Quân nói: -Cũng không có gì đáng hỏi nữa, việc cần hỏi sớm đã hỏi xong rồi. Tôi cũng đi cùng anh ra gặp Hứa Hải.

Bên ngoài Hứa Hải vẫn còn đứng đó chửi mắng. Đỗ Long kéo mạnh cửa ra, chỉ thấy trước cửa là một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng. Người kia thấy cửa mở đang định mở miệng quát mắng thì thấy ba viên cảnh sát xuất hiện. Từ Hải lập tức ngẩn cả người.

Đỗ Long cúi đầu nhìn cửa sắt một chút, chỉ thấy trên cửa xuất hiện một vết lõm nhỏ. Hắn nhìn Hứa Hải nói: -Anh chính là Hứa Hải? Sức lực cũng khá đấy. Anh đang làm cái gì vậy? Đá hỏng cửa nhà người khác là phải bồi thường đó a.

Hứa Hải nói: -Cảnh quan, các anh tới bắt Tạ Bác Bình phải không? Tên khốn kiếp đó đáng lý phải sớm xử bắn rồi!

Đỗ Long nói: -Ai nói là bắt Tạ Bác Bình? Anh là cảnh sát hay chúng tôi là cảnh sát? Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó. Anh chính là Hứa Hải có phải không?

Hứa Hải gật gật đầu nói: -Đúng vậy, tôi chính là Hứa Hải. Cảnh quan, Tạ Bác Bình giết vợ của tôi, tại sao các anh cứ trì hoãn không chịu bắt y? Có phải là y có chỗ dựa hay không? Ngày mai tôi phải lên Ủy ban nhân dân thành phố khiếu nại.

Xem ra tên Hứa Hải này là một người không có đầu óc. Đỗ Long cau mày nói: -Được rồi, bớt nói lung tung đi. Tôi là Đỗ Long, cục phó Cục công an thành phố Lỗ Tây, đại đội trưởng Đại đội hình sự. Hiện giờ vụ án vợ anh do tôi phụ trách. Đề nghị anh mở cửa nhà, chúng tôi cần vào trong xem xét. Ngoài ra còn có mấy vấn đề cần phải hỏi anh.

Hứa Hải ngẩn người. Đỗ Long quá là trẻ tuổi, những người lần đầu gặp hắn đều không khỏi nghi ngờ. Để Kiến Quân đứng bên cạnh thúc giục, Hứa Hải mới móc chìa khóa ra mở cửa nhà mình, sau đó mời Đỗ Long mấy người vào trong.

Sau lưng vang lên một tiếng bịch, là tiếng Tạ Bác Bình khóa trái cửa lại.

Đỗ Long có xem qua hiện trường vụ án trong hồ sơ. Chỉ thấy trong nhà không có gì thay đổi, giường vẫn đặt ở đó, chỉ thay đổi tấm drap mà thôi.

Đỗ Long hỏi thẳng vào vấn đề: -Hứa Hải, anh là người đầu tiên phát hiện vợ mình chết phải không?

Hứa Hải gật đầu nói: -Đúng vậy. Hôm đó tôi uống rượu cùng bạn, khi trở về là khoảng mười giờ. Vừa vào nhà tôi liền phát hiện vợ mình nằm trên giường nhưng tư thế có chút quái lạ. Tôi gọi hai tiếng cũng không thấy cô ấy trả lời. Tôi bèn bước tới đẩy một cái thì thấy thân thể vợ mình đã lạnh cứng. Lúc đó tôi sợ chết khiếp, liền lập tức gọi điện kêu xe cứu thương. Sự việc sau đó thì mọi người đều đã biết rồi.

Đỗ Long nói:

-Vậy sao? Anh khẳng định rằng khi anh phát hiện ra vợ mình thì thân thể cô ấy đã lạnh và cứng chứ?

Hứa Hải gãi đầu nói: -Cái này khi đó tôi quá sợ hãi cho nên cảm giác cụ thể ra sao tôi cũng không nhớ được rõ ràng.

Đỗ Long nói: -Ồ, thì ra là vậy Hứa Hải, vợ anh bình thường có kẻ thù nào hay không?

Hứa Hải nghiến răng nghiến lợi nói: -Tạ Bác Bình! Ngoài y ra thì không có người nào khác!

Đỗ Long nói:

-Anh nghĩ kỹ lại xem. Trước đây vợ chồng anh có đắc tội với người nào hay không?

Hứa Hải lắc đầu nói: -Việc này tôi cũng không rõ lắm

Sau một hồi thẩm vấn Đỗ Long không phát hiện được manh mối hữu dụng nào. Hắn nói với Hứa Hải: -Tôi có thể xem xét quanh nhà được không?

Hứa Hải nói: -Được Cục trưởng Đỗ, sự việc đã qua được một tháng rồi. Tại hiện trường còn có thể phát hiện ra manh mối gì sao?

Đỗ Long nói:

-Cái này khó nói. Lúc trước vụ án này không phải do tôi điều tra. Hiện giờ chuyển sang cho tôi phụ trách cho nên tôi phải tự mình kiểm tra lại một chút. Nếu không tiện thì bỏ qua cũng được.

Hứa Hải nói: -Cũng không có gì bất tiện cả. Các anh cứ việc kiểm tra.

Đỗ Long xem xét khắp nơi trong nhà. Hứa Hải, Để Kiến Quân cùng Chu Trường Giang bám đuôi theo sát hắn. Chỉ thấy Đỗ Long ngó đông ngó tây, thậm chí còn mở tủ quần áo nhà Hứa Hải ra xem. Chỉ thấy trong tủ quần áo treo không ít quần áo hàng hiệu. Những thứ này xem ra vẫn còn rất mới, thậm chí cũng không phù hợp với một phụ nữ ba bốn mươi tuổi.

Đỗ Long dùng ngón tay khều khều một chiếc áo ngực ren rất gợi cảm, quay đầu hỏi Hứa Hải: -Đã có bạn gái rồi ư?

Hứa Hải gãi gãi đầu nói: -Dù sao cũng phải tiếp tục cuộc sống mà Ôi

Đỗ Long gật gật đầu nói: -Phải a. Hy vọng Từ Đình sớm ngày đầu thai chuyển kiếp. Chưa biết chừng còn có thể đầu thai trở về làm con trai anh đó

Hứa Hải khẽ biến sắc, nói: -Cục trưởng Đỗ, những việc như vậy không thể đùa được a

Đỗ Long cười nói:

-Xin lỗi, tôi tưởng rằng anh sẽ hoài niệm vợ mình chứ

Hứa Hải miễn cưỡng cười nói: -Cục trưởng Đỗ, sao anh cứ lục tủ quần áo của tôi mãi vậy? Chẳng lẽ anh nghi ngờ hung thủ từng trốn trong tủ đồ hay sao?

Đỗ Long nói: -Có khả năng. Bất cứ manh mối nào đều không thể dễ dàng bỏ qua Được rồi, đã một tháng trôi qua, chắc là không còn đầu mối gì nữa đâu. Hôm nay điều tra tới đây thôi. Lão Để à, chúng ta trở về thôi. Hứa Hải, quấy rầy anh rồi.

Hứa Hải nói: -Không có gì. Chỉ cần có thể mau chóng bắt được hung thủ sát hại vợ tôi thì tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.

Đỗ Long cùng Để Kiến Quân đi xuống lầu. Ngồi trên xe Đỗ Long nói với Để Kiến Quân: -Về Cục công an. Tôi muốn tới Trung tâm nghiệm thi xem sao.

Để Kiến Quân nói: -Trung tâm nghiệm thi? Thi thể Từ Đình sớm đã hỏa táng rồi a.

Đỗ Long nói: -Tôi muốn tìm pháp y Hứa hỏi xem trong lúc kiểm tra thi thể có bỏ sót điểm gì hay không.

Chu Trường Giang nghi hoặc hỏi: - Cục trưởng Đỗ, anh có phát hiện gì sao? Sao tôi chẳng nhìn ra được gì vậy?

Đỗ Long nói: -Tay Hứa Hải này rất khả nghi, các anh không nhận thấy thế sao? Một kẻ có tính phong lưu không thể thực thà thẳng thắn như Hứa Hải. Một là Tạ Bác Bình nói dối, hoặc chính là Hứa Hải đang đóng kịch. Vừa rồi tôi phát hiện rất nhiều quần áo nữ giới ở trong tủ đồ của gã. Vợ gã vừa mất được một tháng mà gã lại dẫn đàn bà về nhà sống chung, thậm chí ngay trên chiếc giường mà vợ gã mới chết Các anh không cảm thấy rất quỷ dị hay sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio