Đoạn thời gian rất dài kế tiếp, Tần Tiểu Mặc đều không cùng mẹ mình nói chuyện, bà Tần cũng không có mở miệng, chỉ yên lặng giúp nàng lau sạch cơ thể, sau đó đút nàng ăn cơm tối.
Tần Tiểu Mặc chất đầy ủy khuất trong lòng, bình thường việc này đều là chị Diệp giúp nàng làm, hôm nay lại là mẹ, như thế nào đều cảm thấy không thích hợp.
"Còn ăn nữa không?" Bà Tần nhìn chén cơm đã muốn mau thấy đáy, liền mở miệng hỏi Tần Tiểu Mặc, ngữ khí cũng không tốt hơn chút nào.
Tần Tiểu Mặc lắc lắc đầu, như trước không nói gì. Hai mẹ con tựa hồ lần đầu tiên có ngăn cách, nhưng là hai người ai cũng không muốn là người đầu tiên đánh vỡ nó.
"Lắc cái gì mà lắc, bộ con bị nghẹn a." Bà Tần tức giận nói.
"Mẹ hôm nay làm gì không biết, ăn nhầm thuốc độc a" Tần Tiểu Mặc càng phát ra uỷ khuất, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa bao giờ như vậy với nàng.
"Chính con làm cái gì thì tự con biết". Bà Tần đứng lên bắt đầu dọn chén.
"Con vẫn luôn nằm ở trên giường thì có thể làm cái gì đây!"
Bà Tần nhíu nhíu mày, buông chén trong tay, lại ngồi xuống.
"Tiểu Mặc, chúng ta nói chuyện đi..." ngữ khí bà Tần nhu hòa hơn, nói ra.
"Dạ?" Tần Tiểu Mặc căng thẳng trong lòng, mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, liền đại biểu rằng đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra.
"Con có phải hay không..."
"Mẹ, con có chút mệt nhọc, nói sau đi." Tần Tiểu Mặc díp mắt, làm cho lời bà Tần tính nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Haizz..." Bà Tần hít một hơi, đứng lên đi ra ngoài.
Nghe được tiếng bước chân của mẹ càng lúc càng xa, Tần Tiểu Mặc mới mở mắt ra, rất nhanh vươn tay lấy di động lại, tuy rằng cử động miệng vết thương có chút đau, nhưng nàng cũng không dừng lại. Di động vừa đến tay, trước hết nàng nhấn số gọi cho chị Diệp.
"Chị Diệp!"
"Huh? Sao em có thể cầm được di động." Diệp Tử vừa bắt máy, trong đầu đã hiện lên nghi vấn.
"Đưa tay lấy, mẹ của em vừa đi ra ngoài." Tần Tiểu Mặc nghe được thanh âm ôn nhu của chị Diệp, ủy khuất lập tức dâng lên, thanh âm cũng trở nên tội nghiệp.
"Làm sao rồi? Làm gì ủy khuất?" Diệp Tử đương nhiên nghe ra được, kiên nhẫn dỗ dành.
"Mẹ của em hung dữ với em một đêm." Tần Tiểu Mặc nói.
"Có phải dì biết chuyện gì rồi hay không? Chuyện của chúng ta đó." Diệp Tử đoán nói.
"Cái gì?! Mẹ em đã biết..." Tần Tiểu Mặc ngẩn người.
"Uh, hôm nay dì không cho chị lưu lại chiếu cố em. Chị cảm thấy dì đối với chị hình như... có địch ý." Diệp Tử nói.
"Trách không được! Mẹ mới vừa nói muốn tâm sự với em, bị em giả vờ gạt đi rồi." Tần Tiểu Mặc bừng tỉnh đại ngộ.
"Em có phải rất chậm tiêu hay không, chị nói thì em mới biết được." Diệp Tử trở mình xem thường, Tiểu Mặc rốt cuộc là ít suy nghĩ hay tư duy quá trì độn đây.
"Không phải là em không nghĩ tới phương diện kia đâu." Tần Tiểu Mặc giận dữ nói.
"Biết rồi biết rồi".
"Vậy làm sao bây giờ." Tần Tiểu Mặc suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu luống cuống.
"Trước cho qua đi, thương thế của em còn chưa có tốt... hết thảy sự tình nên chờ khoẻ mạnh rồi lại nói được chứ." Diệp Tử đau lòng Tần Tiểu Mặc, nhưng cũng không thể mắng nàng, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành, không thể dùng phương pháp bình thường đối đãi với cô bé này được.
"Được rồi... Vậy lần sau mẹ nhắc tới, em liền tiếp tục giả bộ không biết gì." Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, đáp ứng nói.
"Uh".
"Rồi mai chị có đến thăm em không?" Tần Tiểu Mặc hỏi, thanh âm như trước mang theo ủy khuất, Diệp Tử vừa nghe ngữ điệu này liền mềm lòng, cô làm sao không muốn đáp ứng Tần Tiểu Mặc, nhưng tình thế bây giờ rất bức bách.
"Chị cũng muốn a, có điều không thể, hiện giờ mẹ em đang nghi ngờ, nếu chị đi, càng phiền toái." Diệp Tử nói.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết, sẽ đổ thêm dầu vào lửa đó." Diệp Tử cắt ngang Tần Tiểu Mặc, cô bé này lại có ý đồ thuyết phục mình, nếu không đánh gãy, cô sợ mình thật sự sẽ đồng ý mất.
Tần Tiểu Mặc lặng đi, chỉ là nàng quá nhớ chị Diệp mà thôi.
"Bằng không.. mấy ngày nữa em với anh trai thương lượng chút đi, kêu hắn nói với mẹ em, buổi tối để hắn tới chiếu cố em. Như vậy, chị có thể đến thăm."
"Anh của em còn chưa biết." Diệp Tử lại bồi thêm một câu.
"Được" ánh mắt Tần Tiểu Mặc khẽ động, làm gì phải cần mấy ngày nữa, mai nói với anh Tiêu Nhuận là được rồi.
"Không thể nói ngày mai, phải chờ mấy ngày nữa, mẹ em sẽ hoài nghi." Diệp Tử cảnh cáo, xem như nắm chặt tâm tư Tần Tiểu Mặc.
"Làm sao chị biết em đang suy nghĩ gì..." Tần Tiểu Mặc than thở một câu.
"Bởi vì em là tình yêu của chị. Tốt lắm, cúp máy đi, ngủ ngon." Diệp Tử nói.
"Không cần, nói thêm chút nữa thôi". Tần Tiểu Mặc không muốn cúp điện thoại, không thể gặp mặt đã đành, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không được gọi sao.
"Chút nữa mẹ em trở lại nhìn thấy thì em giải thích thế nào đây?"
"Em..."
"Ngoan một chút, ngủ đi. Nhanh dưỡng vết thương mau lành... em cứ như vậy chị nhìn rất khó chịu." Diệp Tử biết Tần Tiểu Mặc không muốn cô bị khó chịu, khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
"Được rồi... thì ngủ..."
"Uh, ngủ ngon."
"Ngủ ngon... chị Diệp... Em yêu chị." Tần Tiểu Mặc than thở một câu, cũng không biết Diệp Tử có nghe hay không, liền cúp điện thoại.
Diệp Tử mỗi lần đều là chờ Tần Tiểu Mặc cúp điện thoại trước, tất nhiên nghe được lời than thở này.
Cô bé này... Diệp Tử mỉm cười một chút, trong lòng nổi lên cảm xúc ngọt ngào.
Ba ngày kế tiếp, Tần Tiểu Mặc đều dị thường nhu thuận, kêu nàng làm gì nàng liền làm đó, đúng giờ thì ăn cơm, rồi ngủ say, làm trong lòng bà Tần không khỏi cảm thấy thật không logic...
"Không phải con không ăn cà rốt sao?" Bà Tần ngạc nhiên nhìn Tần Tiểu Mặc nhét vài miếng cà rốt vào miệng.
"Cà rốt không phải có dinh dưỡng sao."
"Từ nhỏ đến lớn ta đều nói với con như vậy, nhưng cũng không thấy con ăn qua lần nào."
"Vậy con nhổ ra à?"
Vết thương tốt hơn một chút, Tần Tiểu Mặc bắt đầu làm như mình thiếu thốn lắm, khi bà Tần không để ý tới, nàng lại gắp vài miếng nhét vào miệng mình.
"Mẹ biết rõ con không ăn còn nấu." Tần Tiểu Mặc nhai cà rốt, cau mày nói.
"Gia vị, bỏ vào cho thêm ngọt."
"A..."
"Mẹ." Tần Tiểu Mặc mới vừa ăn no, Tiêu Nhuận liền từ bên ngoài vào.
"Đúng lúc quá, ta đi rửa chén, con trông em đi." Bà Tần cầm chén vào nhà vệ sinh, Tiêu Nhuận thì ngồi xuống cạnh Tiểu Mặc.
"Anh, mai mốt buổi tối anh tới chăm sóc em đi. Mẹ mệt chết rồi..." Tần Tiểu Mặc mở lời với Tiêu Nhuận.
"Huh? Nhưng thế thì ai lau người cho em..."
"Buổi chiều cứ để mẹ giúp em lau người trước là được."
"A, cũng tốt." Tiêu Nhuận là người đàn ông đạt chuẩn, tâm tư không quá sâu xa, em gái nói thế nào thì cứ làm vậy, dù sao hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Khi bà Tần quay lại, Tiêu Nhuận liền nói ra chuyện này với mẹ mình.
"Vì cái gì chứ?"
"Còn không phải sợ mẹ mệt hay sao, mỗi ngày đều ở bệnh viện, cũng không tốt." Tiêu Nhuận khuyên nhủ.
Bà Tần đưa mắt liếc Tiểu Mặc một cái, thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, mới gật đầu đồng ý.
Trong lòng Tần Tiểu Mặc âm thầm vui sướng, nếu có thể cử động dám chừng nàng sẽ nhảy cẫng lên. Nhưng nghe theo lời chị Diệp, ngoài mặt vẫn tỏ ra thực bình tĩnh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của chị Diệp, bà Tần sau khi đồng ý còn trộm nhìn Tần Tiểu Mặc, quan sát biểu tình của nàng, thấy không có gì bất thường mới vừa lòng bắt đầu cầm báo lên xem.
Tần Tiểu Mặc lo lắng chờ đợi bầu trời tối đen, ngoài mặt còn phải giả bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, đến mức tinh thần của nàng đều nhanh thất thường...
Thật vất vả, trời mới dần dần đen lại, dưới sự thúc giục của Tiêu Nhuận, bà Tần thu thập xong đồ đạc, đi về nhà.
Lúc này Tần Tiểu Mặc mới dám lộ ra nét mặt hưng phấn.
"Em vui vẻ như vậy làm gì." Biểu hiện Tần Tiểu Mặc trở nên rất kịch liệt, Tiêu Nhuận là người trì độn mà còn phát hiện ra.
"Không có gì đâu." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm phủ nhận.
Bà Tần mới vừa đi không lâu, cửa phòng bệnh liền mở, Diệp Tử từ bên ngoài đi vào, Tần Tiểu Mặc chăm chăm nhìn chị Diệp, giống một chú cún con nhu thuận.
"Oh, Diệp Tử cô tới rồi sao" Tiêu Nhuận ngẩng đầu chào hỏi Diệp Tử.
"Vâng".
"Vài ngày không gặp cô."
"Mấy ngày hôm trước tôi có chút vội, nay rảnh rỗi mới tới được." Tiêu Nhuận nào biết rằng bà Tần và các nàng đang rơi vào tình cảnh đầy ám muội mãnh liệt. Diệp Tử cũng không tính toán cho hắn biết, vì thế tùy tiện tìm lời nói dối, cho qua chuyện.
"Chị Diệp..." Tần Tiểu Mặc kêu Diệp Tử một tiếng.
"Sao?" Diệp Tử ngồi bên giường Tần Tiểu Mặc, trong ánh mắt tràn ngập cưng chìu.
"Anh... anh đi đâu ra ngoài cho thong thả đầu óc? Tối rồi trở lại?" Tần Tiểu Mặc chuyển hướng nhìn qua Tiêu Nhuận, nói.
"Cái này là ý đuổi anh à." Tiêu Nhuận bất đắc dĩ cười cười. Em gái thoạt nhìn thực thích Diệp Tử, đáng tiếc hắn không thể theo đuổi được Diệp Tử.
"Ôi trời, anh phải để cho hai chúng em tâm sự chứ, dù sao mấy đề tài của con gái anh cũng không hứng thú."
"Được rồi, hai người cứ tán gẫu... vừa vặn anh cũng có hẹn với khách hàng bên này một chút." Tiêu Nhuận đương nhiên không sợ không có chỗ để đi, đứng lên tính toán rời khỏi.
"Mấy giờ anh trở về đây?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Đại khái hơn giờ, không biết bọn họ có uống rượu không, nếu uống khả năng trễ hơn." Tiêu Nhuận nghĩ nghĩ, nói.
"A, được rồi, anh đi đi." Tất nhiên Tần Tiểu Mặc hy vọng hắn trở về càng trễ càng tốt, nhưng lại sợ Tiêu Nhuận trên người có mùi rượu làm cho bà Tần hoài nghi.
"Tốt nhất anh đừng có uống, nếu không trở về bị mẹ nói đó." Tần Tiểu Mặc nhắc nhở.
"Uh". Tiêu Nhuận khoát tay, quay đầu đi ra.
Tiêu Nhuận mới vừa đi, Tần Tiểu Mặc liền giãy dụa muốn ngồi dậy, động tác này làm Diệp Tử sợ hãi.
"Haizz, em làm gì đó!" Diệp Tử vội vàng đưa tay giúp đỡ Tần Tiểu Mặc.
"Không có việc gì, em có thể ngồi dậy." Tần Tiểu Mặc mấy ngày nay đã khá hơn, có thể ngồi được rồi. Do nàng trẻ tuổi thể lực tốt, chứ đổi lại là một người già, không chừng đã sớm đi gặp thượng đế.
"Vết thương lành rất nhanh." Nhìn Tần Tiểu Mặc ngày càng khoẻ hơn, Diệp Tử trong lòng cũng vui vẻ.
"Chị Diệp ơi, em có thể tưởng tượng chị cả ngày." Tần Tiểu Mặc mới vừa ngồi vững vàng đã bắt đầu nói lời tình cảm ong bướm gì đó.
"Uh" Chị cũng muốn em a... Diệp Tử nhìn Tần Tiểu Mặc, khóe miệng mỉm cười.
"Chị có nghĩ muốn em không."
"Em cảm thấy thế nào?"
"Khẳng định chị cũng muốn em!" Tần Tiểu Mặc kích động nói.
"Xác định vậy sao?"
"Kia đương nhiên." Tần Tiểu Mặc kiêu ngạo hơi hơi ngẩng đầu.
Diệp Tử cười sờ sờ mặt Tần Tiểu Mặc, sau đó tiến lại hôn lên môi nàng.
"Thật mềm." Diệp Tử nói làm hai gò má Tần Tiểu Mặc đỏ hồng.
"Chị lại đây sát một chút." Tần Tiểu Mặc nói với Diệp Tử.