"Em đã về rồi." Tần Tiểu Mặc dùng chìa khóa mở cửa nhà, sau đó đặt túi đồ ăn lên kệ để giày, cởi giày ra.
"Đã về rồi a. Tắm không, chị giúp em mở nước." Diệp Tử xoay người tính đi về phòng tắm.
"Tắm vòi sen thì tốt rồi, không cần phiền phức vậy, người toàn mùi dê, cả đêm bọn họ ăn bao nhiêu thịt dê chị biết không, nói ra chắc hù chết chị luôn, chậc chậc." Tần Tiểu Mặc bĩu môi.
"Em không phải cũng thích ăn sao, chắc là ăn cũng không ít ha" Diệp Tử che miệng cười cười.
"Ách... Em chỉ ăn...một hay hai dĩa thôi..."
"Vầy mà còn không nhiều..."
"Hắc hắc." Tần Tiểu Mặc ngây ngô cười ném túi xách lên sopha, sau đó ôm chầm Diệp Tử quét qua quét lại trên miệng cô.
"Nặng mùi quá, đừng đụng chị, không hôn đâu." Diệp Tử thật là ghét bỏ Tần Tiểu Mặc, đẩy mạnh nàng vào phòng tắm.
"Được rồi, cái kia... trên kệ để giày là thức ăn em mua về cho chị, còn chưa có nguội đâu, chị mau ăn lúc nó còn nóng đi." Tần Tiểu Mặc chỉ hộp đồ ăn trên kệ.
"Uh."
Diệp Tử cầm nó đi vào bếp, gắp đồ ăn cho ra dĩa để lên bàn trà ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn.
Tần Tiểu Mặc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Diệp Tử ngồi ở sopha đang ăn, nhất thời có loại cảm giác thực hạnh phúc.
"Chị Diệp ơi, ăn ngon không?"
"Uh"
Diệp Tử gắp một miếng đưa lên miệng Tần Tiểu Mặc, nàng hé miệng cắn một hơi.
"Uh, không tệ, cho dù có hơi nguội." Tần Tiểu Mặc ngồi xuống bên cạnh, rút ra tờ khăn giấy.
Diệp Tử ngồi xem tivi mê mẩn, bâng quơ đưa tay cho Tiểu Mặc.
"Chị ăn xong còn coi tin tài chính và kinh tế đến nhập thần như vậy ha" Tần Tiểu Mặc liếc nhìn Diệp Tử một cái, chịu mệt nhọc giúp Diệp Tử lau tay.
"Chẳng lẽ muốn chị coi - hành trình phá án - sao?" Diệp Tử không chút khách khí chỉnh lại Tiểu Mặc một câu.
Hành trình phá án là chương trình Tần Tiểu Mặc yêu thích nhất, bên trong sẽ nói toàn chuyện về những vụ án.
"Hay mà, có nhiều vụ án, coi để biết người ta phá án thế nào thôi." Tần Tiểu Mặc không cho là đúng, tranh luận.
"Uh, tin tài chính và kinh tế thì toàn nói điều vô nghĩa." So với mấy tin trên kênh truyền hình thì Diệp Tử còn chuyên nghiệp hơn.
"Vậy mà chị còn coi."
"Coi mấy cái khác càng chán hơn."
"Được rồi."
"Vẫn là nên đi rửa tay, toàn mỡ, lau không sạch." Tần Tiểu Mặc nhìn mấy ngón tay bóng mỡ của Diệp Tử, có chút buồn bực.
"Chưa có ăn xong mà." Ánh mắt Diệp Tử nhìn về khối thịt dê to trên bàn.
"Chị ăn hết rồi, còn dư lại một cái này thôi?!" Tần Tiểu Mặc có chút kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ Diệp Tử có thể ăn hết, nàng rõ ràng mua về rất nhiều.
"Uh, ăn luôn nó." Diệp Tử cầm lên, cắn một hơi. Tần Tiểu Mặc bắt đầu có chút khiếp sợ, hình như chưa từng thấy qua chị Diệp thích món gì nhiều như vậy.
"Thích ăn thịt dê?"
"Uh, ngon mà." Diệp Tử gật gật đầu.
"Ôi giời, sao chị không nói sớm..."
"Chưa ăn qua thịt dê Trung Quốc." Diệp Tử làm gì được nếm qua loại thịt dê này.
"Cũng tại em nữa, không nghĩ tới dẫn chị đi ăn thịt dê." Tần Tiểu Mặc vỗ cái trán, tự cho là mình sai.
"Lần sau dẫn chị đi ăn mới được."
"Ok."
"Mau ăn rồi rửa tay." Tần Tiểu Mặc nhìn Diệp Tử nhét xong miếng cuối cùng vào miệng, bật người lôi Diệp Tử đứng dậy đi rửa tay.
Rửa xong, hai người lại tay nắm tay ngồi tiếp trên sopha.
"Hôm nay chị làm gì?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Ngốc ở nhà, xử lý chút chuyện công ty." Diệp Tử thoạt nhìn có lẽ vẫn chưa no, còn cầm lấy trái táo trên bàn ăn tiếp.
"Huh? Còn có chuyện gì a, em nghĩ chị không để ý chuyện công ty nữa." Tần Tiểu Mặc không quá hiểu rõ về chuyện công ty, cũng căn bản không biết bình thường Diệp Tử làm những việc gì.
"Đương nhiên phải quản chứ, chẳng qua không tự mình qua đó giải quyết, mà để cho cấp dưới, uhm... những người theo tôi thiệt nhiều năm" Hiện tại coi sóc công ty vẫn là một đám đồng sự quản lý chuyên nghiệp của cô.
"Uh, rất tốt..."
"Nhưng chị không muốn bỏ nó lâu quá, vốn định thân thể em khoẻ mạnh rồi thì chị trở về, có điều bây giờ..." Hiện giờ Diệp Tử lại bởi vì chuyện Tiểu Mặc quay trở lại công tác mà trở nên không yên tâm, chỉ có thể lùi lại thời gian.
"Em biết, xong vụ này em cùng chị về Anh có được không?" Tần Tiểu Mặc kiên nhẫn dỗ người yêu.
"Tốt." Diệp Tử gật gật đầu, tựa vào vai Tần Tiểu Mặc, tiếp tục cắn táo.
"Mà giờ cũng có chuyện xảy ra, kỳ thật không thái bình yên ổn gì." Diệp Tử lo lắng thật lâu, vẫn là quyết định đem chuyện này nói với Tần Tiểu Mặc, dù gì hai người cũng là người yêu, có một số việc cần phải cùng nhau gánh vác.
"Sao? Xảy ra chuyện gì à?!" Tần Tiểu Mặc vừa nghe nói có chuyện không may, cả người đều toát ra trạng thái căng thẳng.
"Hôm nay Alma nói với chị, nhận thấy thị trường chứng khoán có chút dị thường, nàng vận dụng một ít tay chân dò xét phát hiện có người ở sau lưng thu mua cổ phần công ty Viễn Duy." Diệp Tử nhíu nhíu mày, hiện tượng này không hề tốt chút nào.
"Vậy thì làm sao, đây là tình huống gì!" Tần Tiểu Mặc nghe làm sao hiểu được, nàng muốn biết hậu quả là cái gì.
"Bây giờ còn chưa có vấn đề gì lớn, cổ phần chị nắm tương đối vẫn chiếm hơn %, còn lại phần lớn là phân tán, không dễ thu được, cho dù có người phía sau muốn mua lại toàn bộ cũng phải mất thời gian thật dài. Một là phải có trợ giúp, hai là tài chính của hắn phải phi thường hùng hậu." Diệp Tử cười lạnh một tiếng, tài chính hùng hậu... Cô không cho là hiện tại có tập đoàn nào sẽ bỏ ra tài chính lớn như vậy để thu mua Viễn Duy.
"Nghe thật phức tạp." Tần Tiểu Mặc nhíu mày, nàng như trước không thể nào hiểu được.
"Không hiểu cũng không sao, chị sẽ giải quyết." Diệp Tử nhìn bộ dáng ngơ ngốc của Tần Tiểu Mặc, bật tiếng cười, cầm miếng táo trong tay nhét vào miệng Tiểu Mặc.
"Không thích ăn táo, chị ăn đi." Tần Tiểu Mặc cắn miếng táo rồi lại dùng miệng trực tiếp chuyển qua miệng Diệp Tử.
"Đừng làm rộn."
"Mà chuyện đó giải quyết được chứ? Nếu không chị quay về xem tình hình đi, cũng thuận tiện xử lý hơn." Tiểu Mặc tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn lo lắng.
"Không sao đâu, thời đại internet phát triển như vầy, chị sẽ tìm Alma thương lượng cách giải quyết, mai chị sẽ mở cuộc họp online."
"Được, vậy em cũng tận lực sớm về nhà, nấu cơm cho chị."
"Uh. Hôm nay chị mua nhiều thức ăn lắm, đều đặt trong tủ lạnh, em không cần đi chợ mua thêm đâu."
"Tốt."
Diệp Tử không nói cho Tần Tiểu Mặc biết, tuy phần lớn cổ phần phân tán ra, nhưng cổ phần lớn nhỏ trong tay đổng sự không sai biệt lắm cũng phải hơn %, nếu đối phương dụ dỗ được đổng sự, như vậy sẽ thua mua được nhiều cổ phần công ty hơn, địa vị của cô liền có nguy cơ sụp đổ.
Diệp Tử sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh, cô lăn lộn nhiều năm thương trường như vậy, tài chính hùng hậu trong tay cũng không dễ để cho những người khác biết lực lượng của mình.
Lại đùa giỡn một hồi, Tần Tiểu Mặc rốt cuộc mệt mỏi, kéo Diệp Tử vào phòng ngủ.
"Ngủ đi." Tần Tiểu Mặc nằm xuống đắp chăn lên, ánh mắt đã muốn mơ màng.
"Chị chưa buồn ngủ, em ngủ trước đi, chị nói chuyện với Alma cái đã." Diệp Tử xuống giường, kéo chăn ngay ngắn cho Tiểu Mặc.
"Vậy chị hát ru em ngủ nha." Tần Tiểu Mặc không chịu buông tha, chính là không muốn ngủ một mình.
"Uh."
Diệp Tử chịu không được Tần Tiểu Mặc làm nũng cho nên hát một bài tiếng Anh, mà Tiểu Mặc vốn cũng đã muốn díp lắm rồi cho nên Diệp Tử mới hát chưa tới nửa bài, nàng đã ngủ mất.
Diệp Tử thấy Tần Tiểu Mặc ngủ rồi, liền mang giấy viết và laptop ra phòng khách, sợ nói chuyện với Alma làm quấy nhiễu giấc ngủ của Tiểu Mặc.
"Alma."
"Diệp tổng, đây là một ít tư liệu tôi tìm được hôm nay, gửi qua cho cô." Alma quơ quơ tư liệu trong tay cho Diệp Tử thấy, sau đó gửi cho Diệp Tử.
"Có an toàn không?" Diệp Tử lo lắng có người sẽ nghe trộm cuộc nói chuyện của các nàng.
"Cô yên tâm."
Alma là một trợ thủ đắc lực, Diệp Tử có thể nghĩ đến chuyện này, thì nàng cũng đã sớm nghĩ tới, hơn nữa còn xử lý thích đáng.
"Tốt, để tôi xem một chút."
"Đây là công ty mới, chưa đăng kí bao lâu."
"Người đứng sau lưng mới là trọng điểm."
"Phải, nhưng tôi tận dụng khí lực rất lớn cũng chưa thể điều tra ra là ai." Alma nhíu mày, nàng làm nghề này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên không tra ra được tư liệu bối cảnh của người khác.
"... Người lãnh đạo?" Diệp Tử nở nụ cười, người này còn dám đặt tên như thế.
"Thật không biết xấu hổ."
"Chuyện này còn hơn cả không biết xấu hổ, trừ bỏ âm thầm thu mua cổ phần công ty chúng ta ở bên ngoài, hắn còn làm không ít chuyện châm ngòi ly gián." Alma bĩu môi.
"Sao?"
"Lạc Mạn, Hải Anh, Liên Hoa...chút nữa tôi nói rõ từng cái cho cô biết." Alma hiển nhiên là tức giận.
"Quan trọng nhất là bên phía Lạc Mạn, hai cái cuối tuần trước, hắn phái chút tay chân làm cho bộ quản lý tiêu thụ của Viễn Duy chúng ta và bộ quản lý tài vụ bên Lạc Mạn phát sinh xung đột, nếu không có Tiêu tổng ra mặt, chuyện này thế nào cũng gây ồn ào rất lớn." Lúc nói ra chuyện này, Alma nhăn nhó, thời điểm xảy ra chuyện, Viễn Duy không khỏi có chút kích động, dù sao cũng là không có tổng tài ở đây, nhưng nhóm nhân viên tinh anh của Viễn Duy vẫn suốt đêm dự hội nghị khẩn cấp, thương thảo rất nhiều phương án, hơn nữa sau đó còn có Tiêu Nhuận ra mặt, sự tình coi như được giải quyết ổn thoả.
"Lạc Mạn cũng không phải do một mình Tiêu Nhuận định đoạt, sự tình dù sao đã xảy ra, hiện tại Viễn Duy cùng Lạc Mạn hợp tác cũng có tổn thất nhất định đi?"
"Không nhiều lắm, dù sao hợp tác lâu như vậy, bọn họ vẫn phải nể chút mặt mũi, mà danh dự hai nhà chúng ta luôn luôn bảo đảm, bọn họ cũng không thể lập tức đi hợp tác cùng người khác."
"Uh, hiện giờ nhìn số liệu mà nói, bên Hải Anh vẫn bị tổn thất nghiêm trọng hơn."
Diệp Tử nhìn bảng số liệu trong tay, nói.
"Đúng vậy, cho nên đã nghĩ mời tổng tài ra mặt cùng thương lượng với phía Hải Anh về chuyện này một chút." Alma gật gật đầu.
"Được, ngày mai tôi sẽ tìm tổng tài của họ bàn bạc."