“Tỷ……” Hàn Ứng Văn nhìn thấy Hàn Ứng Tuyết chạy tới, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, sau đó lại cúi đầu.
Như là một cái hài tử làm sai sợ bị trách phạt.Hàn Ứng Tuyết đi qua.
Đem Hàn Ứng Văn ngã trên mặt đất đỡ dậy.“Có đau hay không?” Hàn Ứng Tuyết xem xét một chút miệng vết thương của Hàn Ứng Văn.“Không đau……” Hàn Ứng Văn cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng nói.Thật là cái đứa nhỏ ngốc, bị Hồ Đại Bảo cắn tới chảy máu như vậy, sao có thể không đau.
Hàn Ứng Tuyết nhìn một trận đau lòng.Ánh mắt lạnh băng quét qua người Hồ Đại Bảo.Hồ Đại Bảo bị hoảng sợ.
Nhưng là nghĩ đến hắn chính là tiểu bá vương trong thôn, không sợ trời không sợ đất, mấy các hài tử khác cũng không làm gì được hắn.
Một cái Hàn Ứng Tuyết khiến cho hắn sợ hãi thì quá mất mặt.
Huống hồ nhìn vóc dáng Hàn Ứng Tuyết cùng hắn không sai biệt lắm.
Xem Hàn Ứng Tuyết một bộ dáng gầy yếu, nếu đánh nhau, khẳng định đánh không lại hắn.Hồ Đại Bảo nghĩ như vậy, trong lòng thêm chút tự tin, nhìn Hàn Ứng Tuyết cũng không một chút sợ hãi.Thật là tìm chết!Hàn Ứng Tuyết khóe miệng nở một nụ cười lạnh.Khi dễ người thân nàng, nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.Hàn Ứng Tuyết đi đến trước mặt Hồ Đại Bảo, hướng tới miệng Hồ Đại Bảo quăng tới một cái tát.Cái mồm này cắn Hàn Ứng Văn chảy máu, nàng cũng không ngại xé nát nó.“A ~” Hồ Đại Bảo thảm thiết kêu lên một tiếng, nơi nào dự đoán được Hàn Ứng Tuyết sẽ đối với hắn động thủ.“Ngươi, ngươi thế nhưng dám đánh ta!” Hồ Đại Bảo che miệng chỉ trích, lúc này miệng hắn cũng đều bị đánh tới chảy máu.Hồ Đại Bảo tay sờ phải máu, nhìn hoảng sợ.
Tiện đà lại từ trong miệng nhổ ra bốn cái răng.“A, răng ta gãy, ta đổ máu!”“Xứng đáng!”Hàn Ứng Tuyết trong lòng chính là một tia thương hại cũng đều không có.“Ngươi…… Ngươi tên ngốc này lại dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!” Hồ Đại Bảo chỉ cảm thấy uy nghiêm của hắn bị giảm đi phân nữa.bg-ssp-{height:px}
Hắn là tiểu bá vương trong thôn, chỉ có hắn đi đánh người ta, nơi nào có người dám đi đánh hắn.
Nhưng là hiện giờ hắn không chỉ có bị người đánh, lại bị ngốc tử trong thôn đánh mới tức.Mới vừa rồi làm ầm ĩ một trận, nên xung quanh có rất nhiều hài tử.
Nếu hôm nay hắn không giáo huấn tốt Hàn Ứng Tuyết, thì hài tử trong thôn còn ai sợ hắn nữa!Hồ Đại Bảo không màng đau đớn trên người, thẳng tắp hướng chỗ Hàn Ứng Tuyết vọt tới.“Còn chưa có thấy ai tìm chết giống ngươi!” Hàn Ứng Tuyết mày đẹp vừa nhíu, rất là ghét bỏ liếc mắt nhìn Hồ Đại Bảo một cái.Vì thế, ở trong mắt mấy cái hài tử chứng kiến, Hồ Đại Bảo bị Hàn Ứng Tuyết một chân đá bay.Hồ Đại Bảo cả người thật mạnh ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Hàn Ứng Tuyết cũng lười để ý tới, cú đá vừa rồi nàng đã nắm chắc lựa của mình.
Một chân có thể giải quyết Hồ Đại Bảo.
Cũng tuyệt đối sẽ không đả thương tánh mạng hắn.Ở thời đại này, vẫn tránh bị kiện tụng thì tốt hơn.Tuy rằng Hàn Ứng Tuyết vẫn không ngại cấp Hồ Đại Bảo thêm chút thương tổn.Ở trước mặt mấy người còn đang trợn mắt há hốc mồm, Hàn Ứng Tuyết dường như không có việc gì đi đến chỗ Hàn Ứng Văn.“Ứng Văn, đứng lên.
Tỷ cõng ngươi trở về!” Hàn Ứng Tuyết ngồi xuống trước mặt Hàn Ứng Văn.“Tỷ, không cần……” Hàn Ứng Văn có chút ngượng ngùng cự tuyệt.Hắn chính là nam tử hán, như thế nào có thể để tỷ tỷ cõng về nhà.
Huống chi ở đây còn rất nhiều người đang nhìn đấy.Cùng tỷ khách khí làm gì, nhanh đi lên đi!” Hàn Ứng Tuyết thúc giục nói.“Tỷ, chân ta không có bị thương, chỉ là cánh tay bị cắn một ngụm, ta chính mình có thể đi……”“……”Ba người về tới trong nhà, trong nhà vì cứu cái nam nhân nhặt được trên núi kia, còn để lại một ít thảo dược, cho nên Hàn Ứng Tuyết mài nhỏ thảo dược rồi đắp lên vết thương trên cánh tay Hàn Ứng Văn, lại băng bó một chút cánh tay cho hắn.Hàn Ứng Văn vẫn luôn là cái hài tử văn tĩnh, nếu không phải có nguyên nhân gì đó, khẳng định sẽ không cùng Hồ Đại Bảo đánh nhau.
Hiện tại bình tĩnh lại, Hàn Ứng Tuyết không khỏi tò mò hỏi: “Ứng Văn, nói cho tỷ biết, ngươi vì sao cùng Hồ Đại Bảo đánh nhau nha?”.