Xe ngựa chạy nhanh ở trên đường phố, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn tới.
Đối diện ánh mắt soi mói của mọi người, Lan Lăng Vương chỉ cúi đầu nhìn.
Trương Khởi nằm ở trong ngực hắn, mềm mại dựa vào hắn, vẻ mặt lười biếng mà dịu dàng, làm cho người ta căn bản không cách nào liên hệ con người nàng với những biểu hiện của nàng lúc nãy.
Hắn cúi đầu nhìn nàng.
Thế gian này, cũng chỉ có một nữ nhân này dễ dàng khiến hắn hoàn toàn trút hết, rõ ràng hèn mọn vô cùng, chung quy lại khiến hắn, khiến người đời không cách nào không tôn kính khí phách của nàng.
Lan Lăng Vương không khỏi siết chặt cánh tay, cúi đầu, hôn mạnh một cái lên trán của nàng.
Đang lúc ấy thì, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thanh thúy vui vẻ, "A Khởi, A Khởi"
Là âm thanh của A Lục.
Trương Khởi đang mệt mỏi gà gật muốn ngủ, đột nhiên nghe thế tiếng kêu, vội vàng mở mắt ra ngồi dậy, nàng mừng rỡ kêu: "Là A Lục, là nàng ấy đang kêu ta"
Vui mừng đến âm thanh cũng cao hơn.
Lan Lăng Vương chưa từng thấy nàng vui mừng thế, nên không khỏi cau mày lại.
Mà lúc này, Trương Khởi roẹt một tiếng vén rèm xe lên, nhìn quanh mọi nơi, đảo mắt, nàng liện nhìn thấy A Lục chạy nhanh từ bên trái qua, vội vàng kêu lên: "Dừng xe, dừng xe"
Xe ngựa mới vừa dừng lại, Trương Khởi liền chuyển sang Lan Lăng Vương, tươi cười rạng rỡ nói: "Trường Cung, hầu gái A Lục của ta tới, ta muốn cho nàng ấy lên xe ngựa."
Khi Lan Lăng Vương ở cùng với nàng thì vẫn không thích có người khác ở bên, vì vậy Trương Khởi cố ý hỏi hắn.
Gật đầu một cái, Lan Lăng Vương nói: "Để cho nàng ta lên đây đi."
"Vâng"
Trương Khởi vội vàng vén rèm xe lên, đưa tay kéo A Lục. A Lục nắm tay của nàng nhảy lên xe ngựa xong, cười híp mắt ôm Trương Khởi một cái, kêu lên: "A Khởi, rốt cuộc gặp lại người rồi." dღđ☆L☆qღđ Mới nói đến đay, nàng ấy liền há miệng, oa một tiếng khóc lên. Khóc đến Trương Khởi luống cuống tay chân, A Lục vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: "Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi. . . . . ."
Trương Khởi cảm động, vươn tay ôm nàng ấy lại.
Mới vừa bình tĩnh lại, Trương Khởi lập tức nói: "Sao ngươi lại tới đây?" Nàng nghiêm túc nói: "Ngươi không phải ở chỗ Tiêu Mạc sao?"
A Lục còn chưa ngừng khóc, nàng ấy vừa thút thít vừa nói: "Tiêu Lang vừa mới nhìn thấy ngươi giết kỹ tử đó, là ngài ấy bảo ta tới, kêu ta đi theo ngươi."
Rõ ràng là chuyện, Trương Khởi lại mày cau lại, nàng lo lắng nói: "Nhưng, ở chỗ huynh ấy mới an toàn, chỗ này của ta không tốt. . . . . ."
Mới nói tới đây, âm thanh trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến, "Tại sao chỗ của hắn ta mới an toàn, chỗ của nàng lại không tốt?"
Hắn quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, âm thanh hơi trầm, "Nàng ở đây, sao lại không an toàn?"
Lần đầu tiên hắn biết, thì ra ở trong lòng Trương Khởi, ở bên mình, càng không an toàn hơn chỗ của Tiêu Mạc. Không trách được nàng có hầu gái cận thân, lại không gọi nàng ta về. Ban đầu, hắn còn tưởng rằng Tiêu Mạc không thả người, hôm nay mới biết, là nàng không muốn, thì ra là, cho tới bây giờ nàng vẫn cảm thấy, mình không cách nào khiến nàng an tâm, đột nhiên nghe được câu hỏi của Lan Lăng Vương, Trương Khởi kinh ngạc quay đầu lại.
Nàng nhìn vào ánh mắt trầm trầm của hắn.
Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng đang chờ nàng trả lời.
Cảm thấy không khí không đúng, A Lục mở tròn mắt, ngưng rơi lệ.
Trương Khởi cúi đầu, nàng buồn bã cười một tiếng, nhẹ giọng nói ra: "A Khởi chỉ là một cơ thiếp bên cạnh quận vương. . . . Thái hậu cũng được, bệ hạ cũng được, dù là Thu công chúa, Trịnh Du, cũng có thể thuận tay giết đi, có Quận Vương ở đây, bọn họ còn không thể ra tay, nhưng A Lục thì khác. Bọn họ mà biết ta quan tâm ai đó, thì chắc chắn lấy người đó ra khai đao."
Âm thanh của Lan Lăng Vương trầm trầm, "Sẽ không" hắn quả quyết nói: "Sẽ không có chuyện như vậy" ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Trương Khởi không cải cọ, nàng chỉ nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn cảnh tượng phía ngoài.
Lại dùng sự im lặng phản bác hắn.
Lan Lăng Vương không thích nàng như vậy, hắn không hiểu, những người khác làm gì nàng, mà nàng lại luôn o lắng? Giống như cõi đời này, vốn không có chỗ cho nàng dung thân?
Hắn cũng không thích mình như vậy, nàng suy nghĩ lung tung thì cũng thôi đi, nhưng thấy nàng như vậy, mình lại không cách nào vui vẻ? Không cách nào cười trừ?
Trong sự trầm muộn, xe ngựa chạy nhanh đến phủ Lan Lăng vương.
Vừa đến cửa phủ, Lan Lăng Vương liền nhảy xuống xe ngựa, chỉ chốc lát hắn đã mang theo mấy hộ vệ giục ngựa rời đi.
Hắn vừa đi, Trương Khởi và A Lục, liền tụ tại trong phòng bàn luận xôn xao .
A Lục nâng cằm, cặp mắt sáng lên nhìn Trương Khởi, hưng phấn nói: "A Khởi, ngươi rất lợi hại" nàng ấy gật mạnh đầu, cười cong mắt, "Ngươi thật sự rất lợi hại thật là lợi hại. Mới vừa rồi cả Tiêu Lang cũng nhìn đến choáng váng. Ta thấy, ngài ấy càng thích ngươi hơn."
Trương Khởi bị giọng nói của nàng chọc cười. Đưa tay bấm bấm hai gò má bầu bĩnh của A Lục, Trương Khởi nhẹ giọng giao phó: "Cao Trường Cung cho ta vài hộ vệ, lát nữa ta sẽ dặn họ bảo vệ ngươi luôn. Dù sao ngươi nhớ, nếu có ai muốn đụng đến ngươi, ngươi hãy bảo họ ra tay bảo vệ. Bọn họ không nghe lời, ngươi liền uy hiếp, khóc lớn đại náo cũng được"
A Lục gật đầu liên tục, "A Khởi lợi hại nhất." Nàng không tim không phổi nằm trên giường da hổ, vừa dùng mặt vuốt ve da lông mềm nhũn, vừa cười cong mắt, "Vẫn là A Khởi tốt nhất, A Khởi, tối nay ta muốn ngủ với ngươi."
Mới nói đến đây, thấy Trương Khởi đỏ mặt ngây người, A Lục liền nghĩ ra, nàng ấy le lưỡi một cái, thầm nói: "Cũng không còn nhỏ nữa, còn ngày ngày chiếm ngươi không thả hay sao?"
Thấy Trương Khởi trừng mình một cái, A Lục bị sợ đến co rụt đầu lại. Đảo mắt, nàng ấy lại cười hì hì nói: "A Khởi, ngươi biết không? Ngày ngày đều có quý nữ đến tìm Tiêu Lang đấy. Nhưng Tiêu Lang không để ý ai cả, ngài ấy luôn nói, những man nữ Tiên Ti này, kém A Khởi quá xa."
Trương Khởi nói: "Huynh ấy cũng không dễ dàng, nếu có thể cưới một quý nữ Tiên Ti, sẽ có nhiều chỗ tốt cho tương lai."
"Tiêu Lang sẽ không như thế, ngài ấy đang chờ ngươi."
Nghe được những lời này của A Lục, Trương Khởi lại mày cau lại. Suy nghĩ một hồi, nàng lắc đầu nói: "Không nói việc này, A Lục, sau khi chúng ta chia tay, ngươi ở chỗ Tiêu Mạc sống thế nào."di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
Hai chủ tớ hàn huyên một hồi hậu, liền cười hì hì nấu mấy món ăn Kiến Khang, ăn một bữa tối phong phú.
Có A Lục làm bạn, quả thật dễ sống hơn nhiều, trong nháy mắt, đã mấy ngày trôi qua rồi.
Sáng sớm ngày kia, Trương Khởi mới vừa dậy, liền có một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, một thống lĩnh hộ vệ ở bên ngoài nói: "Trương cơ, Quận Vương nhận được chỉ gấp, vừa rồi đã đi ra biên quan. Ngài ấy đạn chúng ta bảo vệ cơ, nếu như có cần gì, xin cứ việc phân phó."
Trương Khởi ngẩn ra, đứng lên hỏi "Quận Vương đi bao lâu rồi?"
"Chưa tới hai khắc đồng hồ. Cơ cứ việc yên tâm, có ba mươi người chúng ta che chở, không ai dám động một sợi lông của cơ."
Trong sự an tĩnh tuyệt đối, một hồi lâu sau, Trương Khởi mới lên tiếng: "Biết, ngươi lui ra đi."
"Vâng"
So sánh với Trương Khởi im lặng, A Lục lại vui mừng, nghe tin tức Lan Lăng Vương rời đi, nàng ấy liền nhảy cẫng lên, ôm Trương Khởi hoan hô nói: "Thật tốt quá A Khởi, rốt cuộc không ai trừng ta rồi."
A Lục không hiểu, mình đắc tội Lan Lăng Vương chỗ nào, rõ ràng mình là một tỳ nữ rất xứng chức rất tận trung, chung quy lại cứ bị hắn dựng mày trừng mắt bới lông tìm vết, huyên náo đến nàng lo lắng hoài.
Nhìn thấy A Lục vui vẻ như thế, Trương Khởi cũng cười một tiếng. Nàng khác A Lục, từ khi đi theo Lan Lăng Vương, nàng chưa bao giờ rời xa hắn, giờ đột nhiên rời xa, nàng có chút không thích ứng, cảm thấy trong lòng trống rỗng, đảo mắt nửa tháng trôi qua rồi.
Lan Lăng Vương còn chưa có trở về.
Mà hoa đào đã nở đầy Nghiệp thành, cánh hoa phấn hồng trăng trắng, bắt đầu rối rít rơi xuống trong mưa xuân, giữa ngã tư đường, trong vườn hoa, lá cây dần dần chuyển nồng xanh lá.
Xuân, dần dần sâu.
Hôm đó, sau mấy ngày mưa liên tục trời rốt cuộc tốt hơn, trong suốt xanh thẳm, trên bầu trời phía tây, mấy ánh đỏ tỏa sáng, chiếu cho trời đất muôn hoa chói lọi.
Ngồi ở trong sân, d❋đlq❋đ Trương Khởi đột nhiên nghe được, ngoài cửa lớn truyền đến một hồi tiếng cười đùa, trong tiếng cười đùa, còn có tiếng trống truyền đến.
Sao náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ Lan Lăng Vương đánh thắng trận hay sao?
Trương Khởi vội vàng đứng lên.
Ngay từ lúc bên ngoài mới vừa có tiếng vang truyền đến thì A Lục đã bước một bước dài xông ra xem náo nhiệt, Trương Khởi ngắm ngắm, nhưng vẫn chưa thấy nàng ấy trở về.
Khi nàng đang do dự, có nên đi ra xem náo nhiệt không, thì từ ngoài cửa viện mở lớn, có một người vội vàng vào.
Đi tuốt ở đàng trước, là một thiếu nữ hoa phục, nàng ta có gương mặt dài, vóc người cao gầy, mặt mày động lòng người, chính là Trịnh Du. Ở sau lưng Trịnh Du, còn có bốn tỳ nữ đi theo. Trịnh Du đi hơi gấp, làm cho tứ tỳ chạy theo mới kịp.
Nhìn thấy Trương Khởi, Trịnh Du kêu: "A Khởi"
Âm thanh của nàng ta hơi rung động, rất không ổn.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Trương Khởi trắng mặt, vội vàng tiến lên.
Nhìn Trương Khởi bước nhanh tới, vẫn như liễu yếu đu đưa theo gió, ánh mắt của Trịnh Du sáng lên.
Nàng ta vọt tới trước mặt Trương Khởi.
Nhìn Trương Khởi, sắc mặt của Trịnh Du trắng bệch, trong mắt cũng có nước mắt. Suy nghĩ một lát, nàng đưa tay kéo Trương Khởi, đi tới tàng cây bên cạnh.
Cắn môi nén lệ, vội vàng chặn lại câu hỏi mà Trương Khởi muốn bật thốt lên, Trịnh Du run rẩy nói: "A Khởi, đã xảy ra chuyện"
Hai hàng nước mắt trong suốt theo mặt của Trịnh Du chảy xuống, nàng ta bất lực nhìn Trương Khởi, thì thào nói ra: "Lâu thất nữ nàng ta bị rất nhiều người thấy, nàng ta không có mặc y phục xuất hiện trong quân trướng của Trường Cung."
Nàng ta rung giọng nói: "Chuyện này đã truyền tới chỗ Thái hậu, Thái hậu sẽ lập tức chỉ hôn cho Trường Cung,A Khởi, Quận Vương nhà ngươi, sắp cưới Lâu thất nữ làm vợ rồi."
Nàng ta buồn bã cười một tiếng, khổ sở nói với Trương Khởi: "Ngươi thông minh vậy, ngàn phòng vạn phòng ta, nhất định không nghĩ tới, lấy Quận Vương nhà ngươi, lại là một quý nữ Tiên Ti ngươi chưa từng gặp?" Nàng ta lui về phía sau ra một bước, đau khổ, tuyệt vọng nói: "Xong rồi, ta và ngươi đều xong rồi. Ta không gả được cho Hiếu Quán, Trương thị ngươi cũng sắp bị đuổi ra khỏi cửa, ngươi và ta cãi lâu như vậy, nhất định không ngờ sẽ là kết quả như vậy chứ?"
Nàng ta vô hồn cười một tiếng, cũng không để ý tới Trương Khởi còn ngây người như phỗng, xoay người, lảo đảo đi ra ngoài. Tứ tỳ thấy thế, vội vàng đuổi theo đỡ nàng, lúc này A Lục vội vàng chạy tới, lo lắng kêu: "A Khởi?"
Nghe được âm thanh của nàng ấy, Trương Khởi quay đầu lại. Đối diện gương mặt lơ sợ của A Lục, Trương Khởi lại có vẻ cực kỳ trấn định thong dong, nàng cười cười với A Lục, bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng cho ta. . . . Chàng ấy sẽ không thế, cõi đời này, vẫn chưa có người nào có thể buộc Cao Trường Cung thành thân, cho dù là Thái hậu cũng không thể"