Cảnh Xuân Nam Triều

chương 133

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Khởi mở mắt ra.

Dưới ánh nến vàng nhạt, đôi con ngươi của Tiêu Mạc sáng ngời như sao.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, môi hơi vểnh lên, nụ cười thâm thúy khó lường.

Không biết vì sao, tâm Trương Khởi như bị treo lên, nàng thì thào gọi: "Ca..."

Một chữ này vừa gọi ra, đột nhiên Tiêu Mạc bật cười, ngón tay thon dài của hắn dao động quanh cánh môi Trương Khởi. Cảm giác được sự mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến, yết hầu hắn run lên, giọng nói có chút khàn khàn: "A Khởi, chiêu này vô dụng đối với ta. Ta đã sớm nói, cho dù là huynh muội thì sao chứ? Trên đời có những chuyện còn hoang đường hơn nữa kìa."

Nói tới đây, ánh mắt của hắn dời đi, tay phải xốc tấm chăn gấm đang phủ trên người nàng lên.

Trương Khởi bị ôm ra khỏi ổ chăn, chỉ còn sót lại bộ áo trong màu hồng nhạt, da thịt trắng như tuyết ẩn dưới lớp áo hồng nhạt càng thêm nổi bật, sáng chói như châu ngọc.

Ngón tay Tiêu Mạc dời xuống chỗ cổ áo. Cảm giác được hô hấp của hắn trở nên dồn dập, Trương Khởi run giọng nói: "Ca..."

Tiêu Mạc nhìn không chớp mắt vào cái cổ trắng ngần của nàng, nghe thấy nàng gọi nhỏ, hắn khách khí cười, cúi đầu nói: "A Khởi, vô dụng thôi, ở Kiến Khang ta chưa từng xuống tay, luôn khiến ta hối hận cho đến hôm nay."

Nói tới đây, hắn đứng lên.

Thấy hắn chậm rãi cởi ngoại bào ra, Trương Khởi run giọng nói: "Tiêu Mạc, ta sẽ kêu, ta thực sự sẽ kêu."

Tiêu Mạc cười như không cười nhìn thoáng qua nàng, chậm rãi nó: "Kêu đi... Ngươi xuất hiện ở nơi hồng lâu thế này, vốn đã không giải thích được rồi. Kêu mọi người tới chứng kiến cũng tốt, ta chờ thêm mấy canh giờ, trở vể Tiêu phủ lại viên phòng cũng được."

Lời này vừa ra, Trương Khởi bịt chặt miệng, nàng tuyệt vọng nhìn hắn, càng không ngừng run rẩy...

Thấy Trương Khởi khẩn trương như thế, Tiêu Mạc ôn nhu nói: "A Khởi, sao không thả lỏng, giao hết mọi chuyện cho ta?" Nói tới đây, hắn cởi xiêm y xuống, lộ ra thân hình hơi trắng và gầy, chậm rãi nghiêng người, phủ lên người nàng...

Thân thể ấm áp của hắn phủ lên trên người, Trương Khởi không thể tiếp tục khống chế lệ rơi đầy mặt. Mê hương này mặc dù đã giải đi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn sót lại chút tàn dư, đủ để làm toàn thân nhức mỏi.

Nàng chỉ có thể nằm như vậy, chỉ có thể bị động như vậy, mặc cho người khác xử trí.

Cảm thấy thân thể nóng bỏng của phái nam ở trên người, cảm giác được hô hấp của hắn phả lên trên cần cổ của mình, Trương Khởi không kìm chế được mà run rẩy. Bất tri bất giác, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn lên nóc phòng, Trương Khởi thì thào nói: "Ca....... Bệ hạ muốn động vào ta, huynh nửa đường chặn lại, sẽ không bị ảnh hưởng gì sao?"

Tuy nước mắt chảy như mưa nhưng giọng nói của nàng lại cực kì tỉnh táo.

Phụ nhân này.......

Đôi môi của Tiêu Mạc nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai ngọc tai khẽ liếm. Cảm thấy thân thể phía dưới nhộn nhạo run rẩy, hắn khàn khàn cười nói: "A Khởi yên tâm, ta đã ra tay, thì hoàn toàn chắc chắn"

Nói đến chỗ này, môi hắn chậm rãi dời đi, đi tới giữa cánh môi Trương Khởi. Cảm thấy hô hấp của hắn dần dần xâm chiếm, Trương Khởi vội vàng tránh sang một bên.

Mới vừa nghiêng đi, cằm của nàng vô cùng đau xót, vì bị Tiêu Mạc đưa tay giữ lại.

Hắn nhất định phải có nàng, trên gương mặt tuấn tú ngược sáng, tròng mắt tĩnh mịch mà chuyên chú, bên trong giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, gương mặt này, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành.

Vừa cười một tiếng, tay Tiêu Mạc chậm rãi dời xuống.

Tay của hắn, đưa đến thắt lưng của nàng.

Nhẹ nhàng dùng sức, đai lưng bồng bềnh lập tức rơi xuống đất, vòng eo trắng nõn như ngọc hiện ra dưới ánh nến. Cái rốn hoàn mỹ càng thêm quyến rũ ánh mắt của người khác.

Tiêu Mạc thở dài một tiếng, thì thào thốt lên: "Giống hệt như ta tưởng tượng......."

Tay phải của hắn dời xuống, rút đi xiêm váy, động tác của hắn thong thả tuyệt đẹp, theo ngón tay dời đi, hai chân thon dài trắng như tuyết của Trương Khởi liền lộ rõ ra khoảng không.

Tiêu Mạc đột nhiên kéo xuống dưới, giựt phắt xiêm y ném ra xa.

Dưới lớp chăn gấm, thân thể Trương Khởi đã lộ ra ngoài hơn phân nửa. Nàng nhắm hai mắt lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Nghiêng đầu sang một bên, Trương Khởi ngẹn ngào nói: "A Mạc, ngươi không thể đối với ta như vậy?"

"Tại sao lại không thể?" Bởi vì ham muốn mà giọng nói của Tiêu Mạc có chút khàn, có chút trầm, hắn cười nhẹ đáp lời: "Ta chẳng những muốn ngươi, ta còn muốn vĩnh viễn chiếm lấy ngươi, một đời này cũng không buông tay."

Hắn ngẩng đầu lên, theo động tác của hắn, một bên tóc che khuất sườn mặt bên trái. Trong ánh nến, chỉ còn lại con mắt phải vừa u tối mà sâu kín, gương mặt tuấn tú lịch sự cũng phủ một tầng mờ tối.

Nhìn Trương Khởi dưới ánh nến, run lẩy bẩy, yếu ớt giống như chim bồ câu trắng, Tiêu Mạc cười thật thấp nói: "Khởi nhi của ta thật thông tuệ....... Ngược lại không dùng cái chết để uy hiếp ta."

Nàng dĩ nhiên sẽ không dùng cái chết để uy hiếp hắn. Không phải đi đến cùng đường, ai lại nguyện ý chết chứ? Huống chi, người này dù sao cũng là hắn, là Tiêu Mạc. Nếu rơi vào trong tay bệ hạ, hoặc là rơi vào trong tay đám người Quảng Bình Vương, nàng làm sao còn nhìn thấy tiền đồ ánh sáng, trừ lấy cái chết ra chống đỡ, còn có thể thế nào?

Tay Tiêu Mạc đi tới xiêm y của Trương Khởi, dịu dàng giúp nàng cởi bỏ lớp ngoài, vuốt ve cái yếm đỏ thẫm bên trong, nhỏ giọng nói ra: "Khởi Nhi mặc cái loại yếm đỏ thẫm này, là đang khát vọng có thể làm chánh thê hay sao? Yên tâm, ta sẽ cưới ngươi"

Hắn cởi dây buộc, nặng nề xé cái yếm ra

"Xoạt" một tiếng, dây buộc đã tung ra, lưu lại trên da thịt trắng nõn nà củaTrương Khởi một ấn ký đỏ lửng, cái yếm bị ném ra rơi xuống một góc nhỏ cuối giường. Cùng lúc đó, đôi bồ câu trắng như tuyết chợt bắn ra, ở dưới ánh nến, lay động dập dờn.

Đến lúc này, Trương Khởi đã không một mảnh vải che thân.

Cảm thấy trên người thật lạnh lẽo, cảm thấy Tiêu Mạc đang nhìn mình chăm chăm, Trương Khởi cố gắng dùng hết hơi sức, lật người sang một bên, muốn bảo vệ thân thể.

Động tác này mới vừa làm được một nửa, thì Tiêu Mạc đã cởi sạch quần áo nhanh nhẹn đè lên trên người nàng.

Hai thân thể ấm áp kề nhau thật chặt, không còn chút khoảng cách nào.

Bị hắn mạnh mẽ đè lên, Trương Khởi liền trợn to hai mắt, trống rỗng nhìn trần nhà, nước mắt không tự chủ rơi xuống như mưa —— xong rồi, tất cả đều xong rồi mặc dù cái thời đại này, người ở đất nước, cũng không coi nặng vấn đề trinh tiết. Cũng có người làm quả phụ, cũng có người được làm hoàng hậu, cũng có người là cơ thiếp, cũng có người được độc sủng cưng chiều . Nhưng Lan Lăng Vương lại không giống như vậy.

Đời này kiếp này, nàng vĩnh viễn không có cách nào độc chiếm hắn, vĩnh viễn.......

Trương Khởi từ từ nhắm hai mắt lại.

Lúc này, cánh môi của cô đột nhiên đau nhói, vì bị Tiêu Mạc khẽ cắn. Thấy người nàng cứng đờ ra liền dồn dập nói: "Không được nghĩ đến người khác, A Khởi, từ nay về sau ngươi ngoại trừ ta ra, sẽ không còn nam nhân khác"

Nói tới đây, đầu lưỡi của hắn đột nhiên xông vào, mạnh mẽ tàn phá hàm răng, xông vào trong miệng nàng.

Đầu lưỡi của hắn, đuổi theo cái lưỡi thơm tho của nàng, thỉnh thoảng gặp phải, liền cuộn chặt không thả, cho đến khi có một luồng tơ bạc, từ giữa cánh môi đang dán chặt của hai người chảy xuống.

Hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề.

Dần dần, một bàn tay ấm áp phủ lên ngực trái của nàng. Cảm nhận bầu ngực đẫy đà trắng như tuyết giữa các ngón tay, ánh mắt của Tiêu Mạc đã tĩnh mịch giống như đêm tối.

Cánh môi liền dời xuống, đột nhiên liếm lên ngực trái của nàng. Dùng đầu lưỡi liếm láp đùa giỡn, khiến cho thân thể của Trương Khởi không khống chế được liền run lên.

Kèm theo run rẩy, cơ thể nàng còn phát ra mùi hương thơm ngát, mềm mại giống như có thể tan ra thành nước được.

Chỉ mới vừa liếm vừa hôn, thân thể này của nàng đã không khống chế được mà động tình. Dáng vẻ này trời sinh đã yêu mị như vậy? Thân thể khẽ lay động, hẳn là đang muốn đem cả người hắn bao phủ lại, muốn hắn hoàn toàn khảm vào trong cơ thể của mình.

Từ trong cổ Tiêu Mạc phát ra một tiếng khàn khàn.

Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, tại sao một Cao Trường Cung không gần nữ sắc, vừa chạm đến nàng sau đó liền thay đổi hẳn thái độ, ra ra vào vào luôn muốn ôm nàng bên người.

... ... Thân thể này, thì ra là như lại yêu nghiệt làm người ta trầm mê như thế khiến hô hấp của hắn ngày càng dồn dập.

Hai tay đều bận rộn, vừa xoa nắn vú trái, vừa liếm hôn vú phải, cái đầu đen của Tiêu Mạc càng không ngừng ở trên người Trương Khởi cọ tới cọ lui.

Nam căn càng ngày càng cứng rắn.

Mặc dù vô cùng xấu hổ cùng khổ sở nhưng hô hấp của Trương Khởi cũng đã dồn dập, bản năng đã vô pháp khống chế, chỉ biết nhắm thật chặt hai mắt lại. Lúc này, một ý niệm lại hiện lên trong đầu nàng—— có lẽ, đây là số mệnh. Tay của Tiêu Mạc vẫn không ngừng dời xuống, lướt qua cái rốn của nàng. Bởi vì đã chia cách với Lan Lăng Vương một thời gian, nên Trương Khởi không hề đặt viên âm đan tránh thai ở giữa rốn nữa. Cho nên, cái rốn càng thêm sạch sẽ, vương vất hương thơm.

Tay Tiêu Mạc vẫn tiếp tục dời xuống.

Rốt cuộc, cũng đã dời đến giữa hai chân của nàng, nơi hấp dẫn câu hồn kia.

Lúc này, đang nằm ở trên người nàng, Tiêu Mạc mạnh mẽ ngồi thẳng người dậy.

Hắn gác hai chân của nàng lên trên vai, dưới ánh nến bập bùng, nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của nàng không chớp. Hắn nhìn hết sức chuyên chú, quan sát một lát liền khàn giọng nói: "Chân thực khiến người ta cảm thán." Vừa dứt lời, môi của hắn đã đặt lên trên đó.

Cánh môi ấm áp đặt lên chỗ tư mật khiến người ta thẹn thùng, Trương Khởi khẽ hô lên một tiếng, nàng kìm lòng không đặng vươn tay đẩy đầu của hắn ra.

Dùng sức đẩy hắn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tĩnh mịch mà ửng hồng kia, Trương Khởi liền quay đầu sang không dám nhìn nữa.

"Đừng sợ......." Tiêu Mạc cười thật thấp rồi dịu dàng nói: "Ngươi sẽ thích" nói tới đây liền cúi đầu xuống, theo động tác liếm láp của hắn, thân thể trắng trẻo, non mềm của Trương Khởi không tự chủ liền uốn éo. Nàng đem quả đấm nhét vào trong miệng, không cách nào kìm chế được nghẹn ngào.

... ... Tại sao hắn có thể dịu dàng đến như vậy? Phụ nhân vốn bẩn thỉu, hèn mọn mà nàng lại càng thêm bẩn thỉu. Hắn có thể nào tuyệt không ghét bỏ, lại dịu dàng với nàng như vậy chứ?

Nàng ái mộ Cao Trường Cung, nhưng cũng biết, mình ở trước mặt hắn vô cùng hèn mọn. Cho tới nay, đều là nàng hao hết hơi sức, dùng hết biện pháp mới chiếm được sủng ái của hắn. Cho dù như thế, cho đến hôm nay, hắn vẫn chưa từng nhìn thẳng vào mắt nàng, chưa từng thật lòng tiếp nạp nàng, chưa từng đặt nàng vào vị trí giống với Trịnh Du .

Nàng cũng rất chán ghét bản thân mình, nếu như nàng không phải con gái riêng, thì cũng sẽ không có nhiều khó khăn đến vậy.

Hắn sao có thể dịu dàng với nàng chứ? Khó khăn nhất từ ngàn đời nay vẫn là cái chết, lại được hắn đối xử dịu dàng như thế , nàng còn kiên trinh sao?

... ...

Nghe Trương Khởi đè nén tiếng khóc, cảm thấy nàng đã không kháng cự nữa. Tiêu Mạc nằm ở dưới người nàng liếm láp , không tự chủ mà nhếch nhếch khóe môi.

Hắn lần nữa lại bao phủ lên trên người của nàng.

Hắn mở rộng hai chân nàng ra.

Sau đó liền đưa Ngọc Trụ đã sớm cứng rắn đến phát đau của mình nặng nề chen vào, bất luận là hắn, hay còn là Trương Khởi, đều phát ra một tiếng ẩn nhẫn, tựa như khóc tựa như cười hừ nhẹ, hắn đã có được nàng

... ... Tất cả đều kết thúc, đã từng khổ khổ giãy giụa, nghìn trùng xa cách, từng bước bố trí, khắp nơi bức tiến cũng đã kết thúc.

Từ đó về sau, nàng và Lan Lăng Vương, chỉ có thể đứng ở hai bờ sông nhìn nhau mà thôi? Hắn sẽ cưới Trịnh thị của hắn, còn mình thì không có binh quyền cường thế che chở, từ đây phải lang bạc kỳ hồ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio