Một hồi lâu sau, mây mưa đều dừng lại.
Tiêu Mạc không nhúc nhích nằm ở trên người Trương Khởi, dưới ánh nến, nhìn mỹ nhân đổ mồ hôi dầm dề, nhẹ nhàng hôn nàng một cái, dịu dàng nói: "A Khởi, về sau chúng ta hảo hảo mà sống qua ngày thôi."
Lúc này Trương Khởi mới mở mắt ra.
Nhưng chỉ qua một cái chớp mắt, mới vừa rồi còn triền miên nhộn nhạo, nay đã bị nước mắt chan hòa bay biến hết. Bây giờ nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lành lạnh mà yên tĩnh.
Thấy ánh mắt của nàng như vậy, Tiêu Mạc bỗng chốc ngẩn ngơ.
Rũ mắt xuống, Trương Khởi vô lực, nói nhỏ: "A Mạc, lúc này nên dẫn ta rời đi thôi." Nàng nhắm hai mắt lại nói tiếp: "Ta còn chưa muốn chết."
Nếu ở hồng lâu này, bị người ta phát hiện quần áo nàng không ngay ngắn cùng người khác ở chung một chỗ, lại phải đối mặt với kỹ nữ hồng lâu Vương thị chỉ sợ có một con đường chết mà thôi.
Tiêu Mạc yên lặng nhìn nàng, một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Được, ta dẫn ngươi rời đi." Âm thanh của hắn có chút trầm, vì đây không phải ý mà hắn muốn. Hắn vốn muốn nhân cơ hội này, danh chính ngôn thuận biến nàng thành nữ nhân của mình.
Nhưng, giờ phút này thấy nàng cầu xin như vậy, hắn lại không khỏi mềm lòng.
Lấy được câu trả lời của Tiêu Mạc, Trương Khởi khẽ mỉm cười, nàng khẽ đẩy hắn ra, khàn giọng nói: "Ta muốn mặc xiêm y."
"Ta giúp nàng."
Ôm lấy nàng, dịu dàng giúp nàng mặc xiêm y chỉnh tề, hai khắc sau, Tiêu Mạc ôm Trương Khởi lặng yên không một tiếng động ra khỏi hồng lâu.
Một chiếc xe ngựa chở nàng lao vào trong bóng tối.
Ôm chặt Trương Khởi, ở trong xe ngựa Tiêu Mạc hài lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhỏ giọng gọi: "A Khởi."
"Ân."
"Ta sẽ bố trí cho ngươi ở một tiểu viện nhỏ. Đợi ta bố trí chuẩn bị xong liền tới đón ngươi về Phủ Thượng Thư ."
Hắn rất sợ nàng lại suy nghĩ lung tung nên liền nghiêm túc cam kết: "Chậm nhất là năm ngày, ta sẽ khiến ngươi quang minh chính đại ở bên cạnh ta, trở thành thê tử của ta."
Hắn nắm cổ tay của nàng, ánh mắt dịu dàng như nước: "A Khởi, ta chỉ muốn ngươi, chỉ muốn một mình ngươi mà thôi."
Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên.
Cũng không biết thế nào, Tiêu Mạc lại cảm giác, sau khi hoan ái ánh mắt của nàng với mình cực kỳ trong sáng, lành lạnh.
Lúc này cũng vậy, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng này nhìn Tiêu Mạc, một hồi lâu sau, mới nhỏ giọng nói: "Được."
Xe ngựa chạy nhanh một lát đã đến tiểu viện.
Tiểu viện này thật tầm thường, ẩn ở bên trong dãy đại trạch hào môn, nó bình thường đến nỗi sẽ không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.
Sắp xếp cho Trương Khởi ổn thỏa xong, Tiêu Mạc cũng không có ở lại, cũng biết Trương Khởi sẽ không nghĩ quẩn, liền đem người trong viện bố trí thỏa đáng sau đó liền yên lòng rời đi.
Đảo mắt, một đêm đã qua.
Hôm nay, là ngày Lan Lăng Vương chiến thắng trở về.
Không chỉ có Lan Lăng vương, mà còn có cả Lâu thất nữ cũng về theo. Bởi vì Lan Lăng Vương danh chấn Nghiệp thành, lại bởi vì độc sủng cưng chiều Trương Khởi mà gây ra nhiều tranh cãi. Giờ khắc này, người trong Nghiệp thành, vô số thiếu niên nam nữ đều đổ xô ra đường phố, trước tiên muốn chính mắt nhìn thấy phong thái hắn, đặc biệt là phong thái của Lâu Thất nữ.
Nhưng mà khiến mọi người thất vọng chính là bọn họ không nhìn thấy Lâu Thất nữ đâu cả. Ngay cả Lan Lăng Vương, cũng đeo mặt nạ, thoáng lộ ra đôi mắt, tách rời khỏi đaonf người, vội vã phi về phía phủ Lan Lăng Vương.
Nhìn dáng vẻ dáng không thể chờ đợi được kia của hắn, hơn phân nửa là đi trấn an vị sủng cơ trong nhà rồi.
Lan Lăng Vương quả thật có chút khẩn trương.
Ngựa vừa xông vào trong phủ, nhìn thấy lão quản gia ra nghênh đón, liền tung người nhảy xuống. Giao dây thừng cho người làm, Lan Lăng Vương lập tức hỏi Phương lão: "A Khởi đâu rồi, sao lại không thấy nàng ra ngoài đón ta?"
Tiếng nói vừa dứt, nhìn sắc mặt khó coi của Phương lão, đầy vẻ long đong mệt mỏi, thật lâu không có lên tiếng,Lan Lăng Vương lớn giọng nói: "Là vì chuyện Lâu thất nữ trách tội ta sao? Nàng ấy nên tin tưởng ta, Quận Vương phi của ta, sao có thể là loại người đàn bà chanh chua như vậy được?"
Mới nói đến đây, chính hắn liền nở nụ cười khổ: đối với Trương Khởi, hắn càng ngày càng khó có thể cứng rắn được. Liên tiếp mấy đêm đều không ngủ, mới vừa vào thành, vội vàng gấp gáp trở lại giải thích với nàng, chính là sợ nàng suy nghĩ lung tung. Nhưng nàng nên hiểu hắn, cả đời này hắn sẽ không cưới phụ nhân, cũng sẽ không dính vào loại người đàn bà chanh chua, mà cũng sẽ không để cho nữ nhân kia ép A Khởi đến cùng đường, tất cả quý nữ ở Nghiệp thành này, trừ bỏ A Du, hắn không thể tìm được chánh thê thứ hai nào có thể dung nạp được A Khởi. Đáng tiếc, A Khởi vẫn luôn bướng bỉnh, thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng hắn.
Phương lão không đáp, Lan Lăng Vương cũng không hỏi nữa, hắn xoay người, sải bước đi về phía hậu viện. Lại nói, đây là lần đầu tiên hắn và nàng tách ra lâu như vậy, thật sự có chút muốn nàng rồi.
Hắn mới vừa cất bước, Phương lão cũng tỉnh hồn lại liền vội bước lên phía trước. Ông vươn tay, mới vừa kéo Lan Lăng Vương, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Lan Lăng Vương nhanh chân đi vào chánh viện, vừa bước vào, hắn liền lớn tiếng gọi: "A Khởi, A Khởi......."
Cánh hoa vẫn còn vương lại dưới gốc cây đào, không có hình bóng của nàng, trong hoa viên cũng trống không. Chẳng lẽ lại ở trong phòng ngủ ?
Lan Lăng Vương sải bước đi tới.
Khi hắn đi tới dưới bậc thang thì hai mươi mấy hộ vệ đi ra. Thấy Lan Lăng Vương, bọn họ đồng loạt quỳ xuống đất?
Lan Lăng vương thấy vậy vội vàng dừng bước
Dưới ánh mắt khó hiểu của hắn, Phương lão quản gia hấp tấp đi tới sau lưng, khàn khàn đáp: "Quận Vương, Trương cơ nàng......."
Lan Lăng Vương vội xoay người tới, nhìn chằm chằm Phương lão, cũng không phát hiện giọng nói của mình đang run rẩy: "Nàng thế nào?"
"Nàng, không thấy đâu cả." Nói ra mấy chữ này, thấy Lan Lăng Vương đột nhiên lui về phía sau một bước, Phương lão khó khăn nói tiếp: "Sớm tinh mơ hôm nay, mới phát hiện không thấy nàng đâu."
Không đợi Lan Lăng Vương phát tác, một tên thủ lĩnh hộ vệ quỳ gối tiến lên, nặng nề cất cao giọng nói: "Quận Vương, là thần đáng chết, Dương Đại và Gia Luật Vũ cũng không thấy đâu cả. Tối ngày hôm qua, bọn thần đều trúng mê hồn hương. Cho đến sáng sớm hôm nay, mới phát hiện bọn họ cùng với Trương cơ biến mất."
Biến mất?
Biến mất? ?
Đây là ý gì?
Lan Lăng Vương đột nhiên lui về sau mấy bước, nghiêm mặt, mờ mịt nhìn mọi người, nhìn Phương lão. Nhìn thấy mặt bọn họ lo lắng, bi thương lại lo sợ nghi hoặc, bọn họ khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Cơ hồ đột nhiên, Lan Lăng Vương đã hiểu mấy chữ "Không thấy đâu" này có hàm nghĩa là gì.
Không thấy A Khởi .
Làm sao có thể? Hắn chưa buông tay, mà sao nàng lại không thấy?
... ... Đúng rồi, A Khởi của hắnđẹp như thế, động lòng người như vậy, nam nhân nào mà không muốn có được nàng chứ. Là do hắn sơ sót, là do hắn.......
Hắn đột nhiên lại lui về phía sau một bước.
Từ từ nắm chặt thanh kiếm bên hông, khàn giọng hỏi: "Có phái người đi tìm kiếm chưa."
"Đã đi tìm. Nhưng chưa tìm được."
"Tìm ở đâu?"
"Các cửa thành lớn, còn có cả những chỗ của hiệp khách nữa."
"Biến mất mấy canh giờ rồi hả ?"
"Năm canh giờ rồi."
Năm canh giờ, đã đủ cho những người này đem A Khởi đi xa, xa đến mức hắn có tìm cũng không tìm được.
Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên. Ánh mắt trống rỗng nhìn những lá cây đang phiêu diêu trong gió, bất chợt, tự nhiên hắn cảm thấy thật trống rỗng. Nếu như không tìm được A Khởi, nếu như cả đời này, sẽ không còn được gặp lại A Khởi.......
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Cắn răng, Lan Lăng Vương khàn khàn nói: "Ta lập tức vào cung."
Mới vừa xoay người, liền dừng lại hỏi:"Tối hôm qua xảy ra chuyện?"
"Vâng."
"Hôm qua ở Nghiệp thành, khắp nơi đều bàn tán về tin Thái hậu sắp sửa gả Lâu thất nữ cho ta?"
"Vâng"
"... ... Xem ra, phải đi hỏi Thái hậu và bệ hạ rồi."
Nói tới đây, Lan Lăng Vương liền sải bước đi ra ngoài. Hắn đi quá nhanh nên lúc xoay người nhảy lên ngựa phải nhảy những hai lần, chẳng những không thượng được lên lưng ngựa, mà thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Phương lão buồn phiền nhìn một màn này, vội vàng phân phó: "Mau đi cùng Thượng Quận Vương, bảo vệ ngài ấy."
"Vâng."
Đưa mắt nhìn bóng lưng Lan Lăng Vương rời đi, Phương lão khó chịu thầm nghĩ: thật hy vọng có thể nhanh chóng tìm Trương cơ trở về....... Nàng nếu muốn rời khỏi, cũng không thể vào lúc này được, nếu dùng phương thức này mà rời đi thì nàng sẽ mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời của Quận Vương.
Rất tự nhiên, Lan Lăng Vương cũng không công mà lui.
Hắn xuất cung không lâu, toàn bộ Nghiệp thành đều biết rồi, sủng cơ Trương thị của Lan Lăng Vương, không thấy đâu nữa, một người đang sống sờ sờ, làm sao sẽ không thấy được chứ?
Cái nghi vấn này đưa ra đồng thời, mọi người liền bàn tán không dứt. Không hẹn mà cùng nghĩ đến đến Lâu thất nữ, nghĩ tới gia tộcLâu thị, nghĩ tới Thái hậu.
Lâu thất nữ ngang ngược kiêu ngạo, không những bởi vì gia tộc Lâu thị cường thế, mà còn có cả Lâu Thái hậu bao che, còn Trương thị kia, hơn phân nửa là bị xử lý rồi.
Ai bảo thân phận nàng lại hèn mọn, còn ngu xuẩn cản đường của Lâu thất nữ nữa chứ?
... ...
Thật đáng tiếc, cho một tuyệt đại mỹ nhân như thế .
Lời đồn như mây bay đầy trời, giống như gió xuân thổi suốt đêm, trong một ngày liền bay khắp Nghiệp thành.
Sau khi lời đồn này được truyền ra, Lâu thất nữ rất hoảng loạn, không chỉ là nàng, mà cả gia tộc Lâu thị cũng đứng ngồi không yên rồi. Dĩ nhiên, hiện tại này sự thật còn bị che phủ, còn không ngừng ảnh hưởng đến Thái hậu trong cung.
Gần tối Lâu thất nữ vội vàng lên xe ngựa, cùng với lão tộc, đi tới phủ Lan Lăng Vương.
Bọn họ gặp được Lan Lăng Vương.
Trên người vẫn còn mặc áo giáp, hình như vừa từ chiến trường trở lại, lại không hề thay đổi xiêm y, chỉ mới mấy canh giờ không thấy, nhưng có vẻ cực kỳ gầy gò.
Chẳng những gầy gò, bóng lưng thẳng tắp kia lại mang cho người khác cảm giác nặng nề cô độc.
Chỉ là mấy canh giờ không thấy, Lâu thất nữ nhìn hắn, đột nhiên lại thấy sợ.
Thật may là, lão tộc là một chững chạc. Hắn ta thi lễ với Lan Lăng Quận Vương xong, cũng không đợi hắn hỏi thăm, liền nghiêm túc nói: "Trường Cung, chuyện Trương thị mất tích không hề có liên quan đến Lâu thị chúng ta. Mặc dù trong tộc là có người mang tâm tư này, nhưng họ vẫn chưa kịp ra tay." Hắn giơ tay lên, nghiêm túc thề nói: "Lời này của ta nếu là có gì dối trá, thì sẽ bị sấm sét bổ đầu."
Lời thề này lập ra vo cùng nặng.
Ở nơi này hầu hết đều tin theo Phật giáo, tin vào thuyết luân hồi, không nghi ngờ thế đạo, vì thế lời thề này của tộc lão rất có tình thuyết phục.
Cảm thấy Lan Lăng Vương nhìn mình, với thói quen ngang ngược kiêu ngạo thành tính Lâu thất nữ cũng đi lên trước, nàng cúi đầu, lần đầu tiên tựa như đứa bé hèn nhát mà nói: "Ta không có, thật sự không có", rồi nàng ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói tiếp: "Ta cũng có thể thề."
Đang lúc ấy thì, một hồi tiếng xe ngựa dồn dập truyền đến, rồi vội vã dừng lại, Trịnh Du nhảy xuống, vội vàng chạy đến trước mặt Lan Lăng Vương, nói: "Hiếu Quán, ngươi đừng sợ, nhà ta cũng đã phái người đi ra ngoài hỏi thăm rồi. Chậm nhất là ngày mai sẽ có tin tức thôi."
Nàng đi lên phía trước, ân cần quan sát vẻ mặt cô đơn tiều tụy của hắn, dịu dàng nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy....... ngươi cũng mệt muốn chết rồi mình, không chỉ có ta, mà nếu A Khởi biết, cũng sẽ đau lòng."
Giọng nói của nàng, muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu, nét mặt của nàng, càng thể hiện rõ vẻ quan tâm khiến người khác không thể không cảm động.