Cảnh Xuân Nam Triều

chương 197: trở về kiến khang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến buổi chiều thì đội ngũ đã chạy vào trong thành Nam Xương. Một đường bôn ba, thấy sắc mặt Trương Khởi tiều tụy, Lan Lăng Vương liền quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, đợi thân thể nàng khôi phục, rồi mới tiếp tục lên đường.

Đã đến Nam Xương, cách Kiến Khang không xa. Hai bên đường, khắp nơi có thể nhìn thấy được cây ngô đồng và cây đào, nhìn những nụ hoa đỏ tươi cùng phấn trắng trên nhành cây, Trương Khởi ngây ngẩn cả người.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Trương Khởi vẫn còn vùi ở trong phòng ngủ nướng. Thời gian này, nàng vẫn ngủ cùng với Lan Lăng Vương, mặc dù mỗi lần tỉnh dậy, hai người luôn ngủ thẳng thớm trên giường. Nhưng mà thấy hắn vẫn không đụng chạm gì thì quả thực nàng có chút không thích ứng. Trương Khỏi nhắm mắt lại giả bộ ngu ngơ, chỉ muốn trôi qua một ngày lại một ngày.

Hiện tại, hắn đã sớm yên tĩnh, Trương Khởi lại cảm thấy đường dài mệt nhọc, xương cốt của mình dường như phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể bình thường trở lại.

Trong lúc nàng vùi mình ở trên giường ngay cả động cũng không muốn động thì một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, tiếng của một tên hộ vệ từ bên ngoài vang vọng vào: "Phu nhân, hoàng đế nước Trần phái sứ thần đến, lang quân đang tiếp kiến bọn họ!".

Trương Khởi ngẩn ra, một hồi lâu mới phản ứng được. Nàng vội vàng đáp: "Đợi một chút!". Sau khi vội vàng rửa mặt chải đầu, Trương Khởi lập tức đi ra.

"Ngươi nói bệ hạ phái người tới rồi hả ?"

"Vâng."

"Nhưng chúng ta mới tiến vào Trần được mấy ngày, bọn họ làm sao biết?"

"Việc này, tiểu nhân cũng không biết."

"Bọn họ nói gì hay không?"

"Sứ Trần mời lang quân và phu nhân đến Kiến Khang!". Nói tới đây, hộ vệ kia ngẩng đầu lên, cười khanh khách: "Phu nhân, tiểu nhân hiểu rõ ý tứ của lang quân. Ngài ấy nói lần này phu nhân trở về, dù sao cũng coi như vinh quy bái tổ, có thể sẽ gặp gỡ những tỷ muội ngày xưa , nếu như muốn tặng cái gì, cũng đều không ngại!".

Vinh quy bái tổ? Đây coi như là vinh quy bái tổ sao? Nhất thời Trương Khởi có chút kinh ngạc.

Một lát sau, nàng mới đáp lại: "Cũng được. Ngươi gọi một chiếc xe ngựa đến, chúng ta đi ra bên ngoài mua chút lễ vật thôi."

"Vâng.", tên hộ vệ toét miệng cười phô ra hàm răng trắng sáng, vui sướng hài lòng rời đi.

Một thành lớn như Nam Xương, muốn mua lễ vật nào mà chẳng có. Trương Khởi cùng với Trương phủ ở Kiến Khang vốn không có quan hệ thân thiết mấy, nàng tặng lễ vật cho người ta, cũng không biết những người đó có muốn hay không? Vì vậy, nàng cũng chỉ xem qua một vài món mới lạ thú vị, mua một vài cái trâm cài cùng một ít son phấn bình thường.

Trở lại tửu lâu, nàng từ túi chiến lợi phẩm mà Lan Lăng Vương đưa cho mình cất giữ, lấy ra một cái quạt bằng ngà voi. Đây là quà để tặng cho Cửu huynh. Lễ vật này khác hoàn toàn mấy thứ đơn giản không có trân quý thế đã chuẩn bị cho phụ thân Trương Thập Nhị Lang và đám người nhà của nàng trước đó.

Đem những lễ vật này ngắm vuốt qua một lượt, Trương Khởi đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười: cũng không biết bây giờ Cửu huynh nhìn thấy mình, có giật mình hay không?

Nhớ ngày đó lúc nàng rời đi, vẫn chỉ là một tiểu mỹ nhân thông minh trắng trẻo mũm mĩm, thoáng một cái đã ba năm. Hôm nay diện mạo đã thay đổi nhiều so với trước kia, không biết huynh ấy có thích ứng hay không?

Ở nước Tề mỗi khi cùng đường Trương Khởi một lần rồi lại một lần nhớ tới cố quốc. Trong nỗi nhớ nhung này, ngay cả Trương phủ không chút tốt đẹp nào kia, cũng trở nên tốt đẹp. Đặc biệt là Trương Hiên, người huynh trưởng duy nhất đã mang lại cho nàng tình thân ấm áp, cơ hồ đã bị nàng hoàn mỹ hóa, cơ hồ đã trở thành vị huynh trưởng lý tưởng ở cả hai đời này của nàng, vừa khoan hậu lại dịu dàng, có thể che gió che mưa.

Dưới sự thúc giục của sứ Trần, sang ngày thứ ba đoàn người Lan Lăng Vương liền lên đường.

Hành trình sau đó hết sức thuận lợi, đến ngày thứ mười, bọn họ đã xuất hiện ở ngoài thành Kiến Khang.

Thật đã trở lại Kiến Khang rồi ! Nàng đã trở lại Kiến Khang rồi !

Nhìn ra xa xa, dãy tường thành xuất hiện trong tầm mắt , đột nhiên, một mối tâm tình rất phức tạp khó có thể hình dung xông lên não. Bất tri bất giác, Trương Khởi lệ rơi đầy mặt.

Nàng trở lại, mảnh đất cũng không lấy gì làm tốt đẹp, chẳng hề mang lại cho nàng ấm áp cùng với hạnh phúc. Nhưng trong những năm tháng rời xa, giờ nào khắc nào nàng cũng thấy nhớ thương cố quốc, rốt cuộc cũng đã đặt chân trở về.

Dùng tay áo che mặt, hít thở thật sâu mấy cái, Trương Khởi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Sau đó, nàng vội vã lau nước mắt, cầm gương đồng lên soi soi, rồi lại cầm hộp phấn lên cẩn thận tô tô vẽ vẽ trên mặt .

Vẻ đẹp của Trương Khởi , thật ra không cần phải tô son điểm phấn, nàng trang điểm, chỉ là muốn che đi vết sẹo kia mà thôi.

- Thật vất vả mới về được đến cố quốc, cả tinh thần đều toả sáng vì chuẩn bị được gặp lại cố nhân.

Sau nửa canh giờ, mọi người đã đi tới dưới tường thành. Nhìn cong sông uốn khúc xung quanh bảo vệ thành, còn cả dòng người lũ lượt ra vào, mọi người đều đông loạt hoan hô.

Trong tiếng hoan hô vang trời, Trương Khởi liền vén màn xe ra. Đúng lúc này, một người dân nước Trần vui mừng kêu lên : "Lan Lăng Quận Vương, dân chúng nước ta đã được nghênh tiếp Quận Vương rồi."

Quả nhiên, người trong thành đã phát hiện ra đội quân đồng nhất cực kỳ hùng dũng kia, đột nhiên, tiếng hoan hô rung động cả đất trời từ trong thành vang vọng tới. Trong nháy mắt, mấy trăm người cùng rất nhiều xe ngựa vọt ra khỏi cửa thành, lao đến chỗ của bọn họ.

Kèm theo hành động đó là những tiếng reo hò vang dội: "Lan Lăng Vương!" "Lan Lăng Vương!".

"Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song -"

"Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song!"

"Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song -"

Đến cuối cùng, hơn mấy trăm ngàn người, chỉ có âm thanh đồng nhất truyền đến, tiếng hô hào vang dội như thế, còn kèm theo cả tiếng cười cợt của đám chúng nữ, càng tăng thêm vị xuân nồng đượm.

Nhìn con đường chật ních, càng ngày càng có nhiều thiếu nữ xinh đẹp đổ ra, nhìn những bóng dáng mềm mại kia, chúng hộ vệ quả thực nhìn đến ngây người. Đột nhiên, hộ vệ họ Thành xoay đầu lại kêu lên với Lan Lăng Vương: "Quận Vương, chúng ta đừng về nữa, ở lại thành Kiến Khang thôi. Thuộc hạ cũng đã đến tuổi muốn kiếm một nàng dâu rồi!".

Lời này vừa nói ra, chúng hộ vệ đồng thanh cười rộ lên.

Những tiếng cười này, làm cho không khí càng gần gũi hơn, ngay cả Trương Khởi cũng phải bật cười .

Hai bên cách nhau càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Trương Khởi ngẩng đầu, kìm lòng không đặng nhìn về phía đám người đông đúc, muốn từ trong đó tìm được một bóng dáng quen thuộc thì bất chợt có một chiếc xe ngựa trong đoàn xe dẫn đầu lao ra. Không đợi chúng hộ vệ ngăn cản, màn xe đã vén lên, một giọng nói quen thuộc trong sáng của nam tử truyền đến: "A Khởi có đó không? Ta là Cửu huynh của nàng ấy!".

Giọng nói kia chỉ sợ mọi người không nghe rõ, liền lặp lại: "Lan Lăng Quận Vương, xin hỏi Trương thị A Khởi có đó không? Ta là Cửu huynh của nàng!".

Lần này, chẳng những Lan Lăng Vương nghe được mà ngay cả Trương Khởi cũng đã nghe thấy rõ ràng.

Ngay lập tức, Trương Khởi vén mành xe lên, vừa kích động, lại vừa run giọng gọi: "Cửu huynh, Cửu huynh -".

Tiếng kêu vừa ra liền thấy người thanh niên trong xe ngựa quay đầu nhìn lại, Trương Khởi đột nhiên nhớ tới mình vẫn còn mang mũ sa. Vì thế vội vàng gỡ mũ, thò đầu ra vui vẻ kêu: "Cửu huynh, A Khởi ở đây -"

Tiếng kêu mềm mại dịu dàng, âm thanh kiều mị, lập tức xông vào màng nhĩ của mọi người. Dung nhan tuyệt mỹ càng thêm làm cho tầm mắt của dân chúng thêm chấn động.

Trương Khởi cũng không rảnh rỗi chú ý tới việc đám đông đột nhiên an tĩnh lại, nàng vẫy khăn, trong mắt cố nén lệ, hướng về phía xe ngựa kia gọi: "Cửu huynh, Cửu huynh, muội là A Khởi!".

Vừa gọi dứt, nàng liền quay đầu nói với ngự phu: "Dừng xe -"

"Vâng."

Xe ngựa dừng lại, Trương Khởi liền vén màn xe ra nhảy xuống. Trong lúc nàng nhảy xuống thì đám người đồng loạt "A -" một tiếng, hình như tất cả bọn họ đang lo lắng, động tác này của nàng sẽ ảnh hưởng đến bàn chân kia.

Trương Hiên còn đang ngẩn người, con trai trưởng Vương thị bên cạnh hắn vội vàng nói: "A Hiên, ngươi còn ngây ngô cái gì? Mau đi xuống. Mau đi xuống......." Bởi vì kích động, mà âm thanh hắn đã hơi hơi run lên.

"Ah", Trương Hiên đáp lại, cuống quít trèo xuống xe ngựa. Hắn mới vừa đặt chân xuống, Trương Khởi liền tung người nhào vào trong ngực của hắn.

Ngay lập tức tiếng "Hực -" vang lên, Trương Hiên sững sờ, vươn tay, ôm thiếu nữ trong ngực mình.

Không đợi hắn mở miệng, trong tiếng vó ngựa "Lộc cộc, lộc cộc", một người trầm trầm nói: "Cho phép!", giọng nói này cao cao tại thượng, lộ rõ oai phong.

Trương Hiên chấn động vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt hắn là một bóng dáng cao to tuấn tú, bộ xiêm y màu đen mặc trên người hắn, lấp lánh ánh kim, càng làm nổi bật khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết như được điêu khắc, vừa cao quý vừa tràn đầy cảm giác thống trị cao cao tại thượng. Người như vậy, sợ là bất kỳ trượng phu trên thế gian này cũng sẽ tự thấy mình thấp kém hơn nhiều? Giờ phút này, con người đó đang âm trầm theo dõi hắn. Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trương Hiên theo bản năng đưa tay đẩy Trương Khởi ra, nhưng Trương Khởi đang ôm hông của hắn, hắn sao có thế đẩy được?

Thấy Trương Hiên đẩy mà như không, đám người phía sau hắn, lần nữa phát ra tiếng "Ồn ào".

Nghe tiếng ồn ào từ sau lưng truyền đến, Trương Hiên đột nhiên tỉnh táo lại, hắn hả hê nhìn Trương Khởi trong ngực, cười toe toét khoe hàm răng trắng như tuyết, sau đó chắp tay nói với mỹ nam tử đang ở trên lưng ngựa nhìn xuống, cũng chính là Lan Lăng Vương cao quý: "Muội phu đừng để ý, vi huynh cùng muội muội nhiều năm không gặp, nhất thời khó kìm lòng nổi cũng là lẽ thường."

Trong lúc nói chuyện, hắn gật gù hả hê, dương dương tự đắc.

Nghe nói như thế, Lan Lăng Vương hừ lạnh một tiếng, mà Trương Khởi đang ôm chặt Trương Hiên, kích động đến mức nước mắt lại chảy cuồn cuộn, cũng cảm thấy không đúng.

Nàng liền ngẩng đầu lên.

Đồng nhất ngẩng đầu, chính là Trương Hiên cũng không nhịn được tim lỡ mất một nhịp.

Nhìn Trương Hiên đang ngây người, Trương Khởi đỏ bừng mặt, nàng lui về phía sau một bước, cúi đầu cúi chào hắn, rồi nhỏ giọng nói: "Cửu huynh, ngươi không nhận ra ta sao?"

"Nhận ra, nhận ra chứ!", Trương Hiên vội vàng lên tiếng, hắn phát hiện khi nhìn vào mắt Trương Khởi mặt của mình càng lúc càng nóng, nhịp tim cũng càng ngày càng nhanh, liền cười nói: "Có điều vi huynh không nghĩ tới, mới qua ba năm, A Khởi đã mỹ lệ đến thế!".

"A Khởi đã mỹ lệ đến thế!".

Những lời này vừa ra, chẳng khác nào cảnh tỉnh cho Trương Khởi, chống lại ánh mắt ngẩn ngơ của đám người xung quanh, lại thấy hiển nhiên Trương Hiên vẫn còn chưa gắn kết được nàng của hiện tại cùng với A Khởi cơ hàn ngày xưa, mặt không khỏi đỏ bừng lên. Cúi đầu, nàng khẽ chào Trương Hiên, nhỏ giọng nói: "Cửu huynh, là A Khởi đường đột, ta......."

Lời vẫn chưa nói hết, thân thể của nàng đột nhiên nhẹ bẫng, Lan Lăng Vương hẳn là không nhịn được nữa vươn tay ra, nhấc nàng lên trên lưng ngựa.

Lan Lăng Vương ôm Trương Khởi vào lòng, ra ý bảo hộ vệ đem mũ sa của nàng tới. Sau khi đội mũ sa lên cho nàng, che khuất toàn bộ gương mặt, trong tiếng ca thán của mọi người chung quanh, Lan Lăng Vương bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: "A Khởi, người Trần so với người Tề, người Chu bất đồng, thứ bọn họ yêu thích nhất chính là sắc đẹp, sao nàng có thể quên được chứ?".

So với hai nước Tề, Chu yêu thích hưởng lạc, say đắm phồn hoa, thì đám quý tộc Nam Trần lại thiên về sắc đẹp, cũng giỏi thưởng thức sắc đẹp nhất, hơn nữa rất có thể say mê không biết chán.

Cảm thấy Lan Lăng Vương không vui, Trương Khởi nhỏ giọng biện minh: "Đó là huynh trưởng của ta, khi ta ở nhà, hắn đối với ta rất tốt!".

Đáp lại nàng, chỉ có tiếng hừ lạnh của Lan Lăng Vương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio