Suốt cả buổi học, Trương Khởi có vẻ không yên lòng.
Nàng đứng ngồi không yên suốt nửa canh giờ.
Vừa tan học, Trương Khởi đã cúi đầu ra về. Mà bên cạnh nàng, đám cô tử lại đang ríu rít nôn nóng: Xế chiều hôm nay, Quảng Lăng vương sẽ tới, họ phải tranh thủ thời gian chuẩn bị trang phục và trang điểm.
Khi trở về phòng, A Lục nhìn thấy nàng từ xa liền vui vẻ chạy tới.
Ngẩng đầu lên trông thấy A Lục vô tâm cười rạng rỡ, vẻ mặt đơn thuần vui vẻ thật lòng, tâm trạng Trương Khởi cũng tốt lên trông thấy.
Từ ngày đầu tiên quen biết A Lục, nàng đã thích tính tình đơn thuần trượng nghĩa của A Lục. Những ngày sống chung với nàng thường khiến Trương Khởi có cảm giác như người thân. Từ thuở nhỏ, mẹ không thương cậu không yêu, đến Trương phủ lại càng không có một ai có thể xem như người thân.
Nhưng nàng nghĩ, giữa người thân là phải như vậy, đôi bên không nên giấu diếm lẫn nhau, có thể vô tư biểu lộ con người mình trước mặt đối phương, vừa nhìn thấy đối phương liền cảm thấy được sự ấm áp và yên tâm. Nơi nào có đối phương thì dù cho hoàn cảnh có cực khổ đến cỡ nào đi chăng nững cũng không cảm thấy lo sợ.
Vì cảm giác này, nàng chưa bao giờ quản thúc A Lục. Nàng nghĩ, dù sau này có ra sao, bây giờ chỉ cần còn một ngày nàng sống yên ổn, nàng sẽ giữ nguyên tính cách này của A Lục cho đến ngày đó, để mình và nàng ấy đều có thể cảm nhận được sự ấm áp và yên lòng giữa người với người, nàng thật sự cảm thấy rất trống vắng rất cô đơn.
A Lục thở hồng hộc chạy tới trước mặt Trương Khởi, thốt lên: "A Khởi A Khởi, Quảng Lăng vương sắp tới rồi, lần này ngài ấy thực sự đến đấy."
Trương Khởi mỉm cười, trừng mắt nhìn nàng, nghịch ngợm nói: "Hôm nay A Lục lại muốn đi xem nữa ư?"
A Lục cũng không hề giấu diếm mà gật đầu lia lịa, "Đương nhiên ta muốn đi." Dừng một chút nàng nhìn Trương Khởi, nói, "A Khởi, ngươi cũng đi đi. Chúng ta cùng nghĩ cách, nhất định có thể trốn ra ngoài."
Lần này Trương Khởi không từ chối mà mỉm cười nói: "Được." Nàng sảng khoái như vậy lại làm cho A Lục ngỡ ngàng.
Trương trạch vào lúc này, có rất nhiều cô tử, chúng tỳ nữ đều đi ra cửa, người gác cổng lâu năm cũng mặc kệ mắt nhắm mắt mở để hai người Trương Khởi đi qua.
Hai người tới trễ, cô tử người hầu đã tụ tập ở ngoài cửa.
Hai chủ tớ lặng lẽ đi tới một góc nhỏ, mặc dù vị trí không tốt lắm, nhưng kiễng chân lên vẫn có thể thấy được phía trước.
Trong tiếng hoan hô như sấm của đám cô tử, cát bụi cuộn lên ở phía trước!
Quảng Lăng vương sắp đến rồi!
Niềm vui mừng khôn xiết của mọi người có thể nói đạt tới cực điểm giới hạn. Đám cô tử không tự chủ được muốn chen lấn lên phía trước, đoàn người có phần không thể kiềm chế được nữa mà ào ào lao nhanh về phía trước.
Hai người Trương Khởi bị đám người của Trương Cẩm chặn lại, bước chân đã không thể nghe theo ý của mình.
Tiếp tục như vậy, thế nào cũng giẫm đạp lên nhau!
Sắc mặt Trương Khởi hơi thay đổi, nàng nhìn ra sau rồi giật giật tay áo A Lục, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay mà chạy về phủ. Phòng khi có xảy ra chuyện cũng không liên lụy tới mình.
Đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng đứng ra quát to: "Không được chen lấn nữa!"
Thấy tiếng ồn quá lớn, không ai nghe thấy câu nói của mình. Thiếu niên quay lại khẽ gật đầu dặn dò đám nô bộc ở phía sau.
Theo sau tiếng quát của hắn, hơn mười người đồng thời hắng giọng, dùng hết sức quát lên: "Không được chen lấn nữa…..”
Từng từ từng chữ truyền tới cực kỳ vang dội. Nhóm cô tử giật mình đồng thời quay đầu lại nhìn. Thấy vậy tất cả cũng ngừng việc chen lấn.
Sững sờ trong chốc lạt, mọi người đều hoàn hồn trở lại. Ngay sau đó, mười mấy cô tử đứng tấp nập ở cửa bắt đầu rất trật tự lui hết về phía sau. Chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại đội hình ban đầu.
Nguy cơ vừa giải quyết xong, vô số ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo trắng vừa quát lên. Vô số âm thanh đồng thời truyền đến, "Thiếu lang Tiêu gia quả thực bất phàm.", "Văn võ song toàn à nha…."
Trong những tiếng nghị luận xôn xao, Trương Khởi cũng quay đầu nhìn thiếu niên áo trắng Tiêu Mạc, thầm suy nghĩ: Thảo nào hắn được nhiều cô tử thích như vậy, hắn thật sự là một kẻ có tài cán.
Lúc này, lớp bụi mù mịt ở phía trước càng lúc càng đến gần. Từng lá cờ xí như ẩn như hiện trong lớp bụi mù.
Thấy đội ngũ kia sắp đến, chúng cô tử đè nén kích động, từng người bắt đẩu tỏ ra vẻ hiền lành trang nhã. Trong đó, có một số cô tử còn không ngừng sửa sang lại váy và tóc, liên tục quay đầu lại hỏi thăm tỳ nữ trang phục của mình có tề chỉnh hay không.
Trong lớp bụi, sứ giả nước Tề xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau một hồi yên lặng, vang tiếng hò reo khó có thể nén trong lòng, bùng lên như tiếng nổ ngất trời. Tiếng reo hò này ngoại trừ đám cô tử ra còn có một số thanh niên!
Đây cũng là chuyện bình thường. Thế giới này đàn ông quyền quý không chỉ thích mỹ nữ mà còn thích mỹ nam. Hơn nữa ai ai cũng thích công khai, không coi là hổ thẹn mà còn cho rằng là quang vinh.
Nghe tiếng hò reo hệt như tiếng nổ, Trương Khởi cảm thấy trái tim mình cũng đập thình thịch theo. Nàng vội vã kiễng chân lên, hy vọng nhìn được phía trước.
Phía trước, một đội thị vệ cao lớn cưỡi tuấn mã màu đen, rầm rập kéo đến. Những người này không giống người Hán - Kiến Khang, có thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, cực kỳ có khí thế.
Người đàn ông khí thế bức người vừa xuất hiện, mọi người liền yên tĩnh.
Mấy trăm thị vệ lộc cộc lộc cộc đi qua, một thiếu niên mặc đồ bó sát người, cưỡi tuấn mã màu đen giống hệt đám thị vệ, nhưng thân hình có vẻ hơi gầy yếu, trên đầu đội mũ che mặt dầy cộm, giục ngựa chậm rãi đi ở giữa.
Sau lưng thiếu niên là sứ giả nước Tề cao gầy, lão luyện tuấn tú.
Mãi một lúc sau, đám cô tử mới phản ứng, thiếu niên đi ở chính giữa giống như thị vệ kia hẳn là Quảng Lăng vương!
Đi sứ mà hắn vẫn còn đội mũ che mặt!
Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh thất vọng truyền đến không ngừng, cách đó không xa, thậm chí có cô tử giận đến trào ra nước mắt. Họ hưng phấn lâu như vậy, đợi lâu như vậy, hắn lại không lộ mặt mũi, tại sao lại thế?
A Lục cũng thất vọng, nàng thầm nói: "Xem ra không thể nhìn rõ mặt như sứ giả đằng sau kia." Nàng buồn buồn nhìn Trương Khởi, "A Khởi, sao ngài ấy lại không lộ mặt?"
Trương Khởi cười không trả lời. Nàng nhìn thiếu niên mạnh mẽ hiên ngang cưỡi hắc mã, thầm nghĩ: Với tính cách của hắn, chắc hẳn không thích bị người ta vây xem giống đàn bà. Hắn không lộ mặt mới là bình thường.
Đội ngũ sứ giả càng ngày càng xa.
Đưa mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đám cô tử cũng không có hứng thú đuổi theo. Có mấy cô tử ở bên cạnh khẽ nói: "Không biết có thật sự tuấn tú không?” Ta thấy chỉ được cái tiếng vang, sự thật khó sánh được."
Trong tiếng huyên náo rầu rĩ không vui, Trương Khởi dắt A Lục lặng lẽ chạy về phủ.
Mãi cho đến khi vào phòng, A Lục vẫn còn thất vọng. Đi đi lại lại một lúc liền chạy ra ngoài.
Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, Trương Khởi cầm đồ thêu lên, tiếp tục công việc .
Cao Trường Cung đến!
Có lẽ, mình có thể nghĩ cách, lặng lẽ nói cho hắn biết tin có người muốn bắt hắn. Nàng nhớ, Cao Trường Cung là người vô cùng không muốn thiếu nhân tình người khác. Nói không chừng, khi mình nói cho hắn biết tin tức này đồng thời có thể nói ra yêu cầu của mình.
Nhưng, yêu cầu gì mới là thích hợp nhất đây?