Trương Khởi và đám cô tử mới từ học đường trở về thì thấy hai ma ma lôi xềnh xệch một tỳ nữ máu tuôn dầm dề đi tới.
Trong nháy mắt, mọi người vốn đang cười hì hì đều yên tĩnh trở lại, nhỏ giọng xì xào, "Là ai vậy?"
Trong tiếng xì xào, cô tử con vợ cả trong phủ Thập Lang Trương Huyên hờ hững nói: "Còn có thể là ai ? Dĩ nhiên là tỳ nữ của A Cẩm." Lời vừa nói, mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra: Bây giờ, người chịu phạt thay A Cẩm, ngoại trừ tỳ nữ của nàng còn có thể là ai? Trương Khởi king ngạc, lập tức nghĩ ra là A Lam. Lúc này, hai mama đã đến gần, Trương Khởi vừa nhìn đã thấy tỳ nữ máu dầm dề, không nhúc nhích cũng không biết là chết hay sống, không phải A Lam thì là ai?
Hai mama vừa mới đến gần, mùi máu tươi đã theo gió bay tới. Trương Khởi lùi về sau, sắc mặt chợt trắng bệch.
Đêm qua nàng và Trương Cẩm còn có A Lam cùng đến Tiêu phủ, hôm nay, Trương Cẩm bị giam, A Lam nằm đó không rõ sống chết, chỉ có nàng là bình yên vô sự. . . . . .
Khẽ quay đầu, Trương Khởi không nhìn phía này nữa, cho đến khi A Lam đi xa.
Một ngày nữa trôi qua.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Trương Khởi đã thức dậy. Nàng nằm trên giường, lắng nghe tiếng chim hót chiêm chiếp, côn trùng kêu chít chít.
Một buổi sớm tươi đẹp, hôm nay nhất định là một ngày nắng đẹp rực rỡ, trời đất tươi đẹp giống như tắm.
Nằm một lúc, Trương Khởi ngồi dậy, bước trên còn đường sáng sớm đi vào rừng.
Đi tới đi lui, một tiếng ngâm thơ bỗng truyền tới. Trương Khởi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thoáng nhìn tới rồi nàng lại cúi đầu, từ từ xoay người.
Lúc này, tiếng ngâm thơ ngừng lại, thiếu niên nọ cất lời, "Cô tử kia, quay lại đây."
Hóa ra chính là gọi Trương Khởi.
Trương Khởi quay đầu lại, nàng cúi đầu xa xa khẽ chào, giọng thánh thót nói: "A Khởi bái kiến lang quân."
Cách năm mươi bước, trên đình đài trong hồ nước có một thiếu niên cúi đầu nhìn về phía nàng. Thấy nàng dường như hơi sợ sệt, người thiếu niên dịu dàng hỏi, "Cô là ai? Sao ta chưa từng gặp cô?"
Trương Khởi há miệng đang chuẩn bị trả lời thì một tỳ nữ đi tới sau lưng thiếu niên, nhỏ giọng nói gì đó.
Nghe xong thiếu niên bừng tỉnh hiểu ra, hắn gật đầu nói: "Thì ra muội chính là muội muội mới tới. Không phải sợ, ta là Cửu huynh của muội."
Cửu lang Trương Hiên, là con trai thứ hai của Trương Tiêu thị, đi học hành suốt ở bên ngoài, gần đây mới về phủ.
Trương Khởi vội vàng ngẩng đầu lên. Ngước đôi mắt khát vọng nhìn ca ca cùng cha của mình, lại cuống quít cúi đầu, cung kính mà thận trọng khẽ chào: "A Khởi bái kiến Cửu huynh."
Hai chữ Cửu huynh vừa mềm mại vừa du dương, thiếu niên nghĩ tới Trương Cẩm khi còn bé, khi còn là cô gái nhỏ thì nàng cũng thích đi theo sau mình, mềm mại dịu dàng gọi như vậy.
Thiếu niên cười cười, giọng nói mềm mại, "Không cần đa lễ. Muội đừng sợ ta, thích nơi này thì ở lại chơi thêm đi."
"Vâng."
Trương Khởi lại ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hiên cười rực rỡ. Nụ cười này mang theo tình cảm của tiểu cô tử quấn quýt huynh trưởng mình.
Vẻ mặt tỳ nữ đứng ở phía sau vẫn lạnh nhạt hờ hững khi nhìn thấy sắc mặt tươi cười của Trương Khởi.
Thập Nhị lang nạp có ba thiếp và một thông phòng, muội muội thứ xuất dưới Cửu lang cũng chỉ có hai người. Những nữ nhi thứ xuất này luôn khát vọng muốn đến gần người huynh trưởng ruột thịt này nhưng lại không dám. Biểu hiện của Trương Khởi là bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
Khiến tỳ nữ này không ngờ chính là, nghe xong lời thiếu niên nói Trương Khởi chẳng những không dừng bước ngược lại còn đi đến gần đình đài.
Tiểu cô tử mười ba mười bốn tuổi, nhấc lên làn váy cẩn thận vui sướng bước lên thảm cỏ ẩm ướt, đi qua hành lang gỗ trơn bóng bước đi tới đình đài.
Nhìn thấy Cửu lang tốt tính liền muốn bám víu huynh trưởng ruột thịt này sao?
Tỳ nữ nọ trừng mắt lên nhưng không ngăn cản mà lại đi xuống.
Trương Khởi đi tới trước mặt Cửu lang.
Nàng nghiêng đầu, cẩn thận liếc nhìn quyển sách trên tay Cửu lang, mu bàn tay như cố ý hay vô tình lướt qua tóc mái, hơi gạt tóc mái lên, lộ ra gần nửa vầng trán trắng muốt.
Khi Cửu lang đọc sách từ trước đến giờ không thích người khác đến gần, cảm thấy Trương Khởi không thức thời còn xán lại, không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. Hắn ngẩng đầu lên thoáng nhìn tới nhưng ánh mắt chợt khựng lại.
Đứng ở trước mặt hắn, cô tử nhỏ tuổi đang mở to đôi mắt đen nhánh phiếm sương mù, mắt to long lanh nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn ngây thơ, môi đỏ mọng xinh xắn, dưới ánh mặt trời có vẻ non nớt mềm mại, trong veo như nước, thực là đáng yêu khiến người vừa thấy tim liền mềm nhũn.
Trương Hiên hạ thấp giọng, giống như sợ hù nàng chạy mất, vô cùng dịu dàng nói: "A Khởi cũng thích thơ sao?"
Trương Khởi vui sướng gật đầu, hàng lông mi thật dài chớp chớp, tựa như chim én mùa xuân bay lượn. Nàng cất giọng du dương nói: "A Khởi rất thích." Nàng cúi đầu, đôi tay siết vạt áo, giọng yếu dần, "Nhưng muội không biết làm thơ." Nói tới đây, nàng vội vàng ngẩng đầu, nói với Trương Hiên: "Tại muội mới biết chữ ba tháng, muội... không phải do muội ngốc đâu." Giọng nói hơi gấp gáp như sợ hãi bị hắn ghét bỏ.
Trương Hiên nhìn bộ dáng ngây thơ lại khiếp nhược của nàng, giống như thấy được một con thỏ trắng giữa rừng núi. Hắn không khỏi vươn tay ra dịu dàng nói: "Lại đây, Cửu huynh dạy cho muội."
"Thật sao?" Trương Khởi kích động, lông mi dầy giống như lông vũ.
Trương Hiên yêu thương nhìn nàng gật đầu nói: "Thật!"
"Thật hay quá. Cám ơn Cửu huynh." Trương Khởi nói chuyên mà đôi mắt đã cong thành hình trăng lưỡi liềm. Dứt lời, nàng chạy chậm tới tới cạnh Trương Hiên, không hề sợ người lạ khẽ chạm vào vai hắn, hơi thở thơm mát cũng phả tới mặt Trương Hiên.
Đây là muội muội cùng cha với hắn, dáng vẻ thật sự quá đáng thương đáng yêu. Trương Hiên cũng cười, hắn cầm tay nàng, mở cuốn thơ ra, chỉ vào một chữ hỏi: "A Khởi biết chữ này không?"
"Biết, đây là chữ "Xuân"."
"Thật thông minh, chữ này thì sao?"
"Đây là chữ “Sắc”."
Trương Hiên nở nụ cười, "Không tệ, đây là chữ sắc. Hai chữ này hợp lại cùng nhau, chính là “xuân sắc”. Ở trong câu thơ này, là chỉ cô gái có dung nhan kiều diễm. A Khởi, nếu muốn học thơ, trước phải đọc thơ, đọc nhiều, phẩm nhiều, tự nhiên cũng sẽ làm được một hai phần."
Nói tới đây, hắn cảm thấy hơi thở nóng hổi của Trương Khởi phả lên mặt mình, cảm thấy nàng tựa bên cạnh mình, lòng mềm nhũn ra không nén được ngẩng đầu nhìn nàng.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Trương Hiên, Trương Khởi mở to mắt nhìn, có chút ngượng ngùng hỏi, "Sao Cửu huynh lại nhìn muội như thế?"
Trương Hiên cười cười nhẹ giọng nói: "A Khởi nhà ta quả nhiên làm cho người ta yêu thích."
Sau câu ca ngợi này, mặt của Trương Khởi càng đỏ hơn.
Giọng Trương Hiên cũng trầm xuống, mềm nhẹ nhưng lại nghiêm túc: "Về sau A Khởi nên bôi đen mặt đi một chút, nhìn thấy người ngoài cũng đừng có thân cận giống như với huynh trưởng."
Giọng nói ấm áp chứa đầy sự quan tâm!
Trương Khởi ngẩn ra!
Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Trong những ngày đó, nàng nghe được đám tỳ nữ mấy lần nhắc tới Cửu huynh này, biết hắn là người thiện tâm chính trực. Hôm nay đến đây chính là muốn thử dò xét hắn một lần.
Nàng biết, ở trong phủ này, lấy lòng phụ thân Thập Nhị lang của nàng sẽ khiến cho những tỷ muội ghen ghét, nhưng lấy lòng người huynh trưởng này thì khác.
Nàng chỉ là không ngờ mới có một lúc, Cửu lang đã suy nghĩ cho nàng rồi.
Hắn thật sự là người dịu dàng thiện tâm!
Trương Khởi chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, lặng lẽ chớp mắt để xua tan sự chua xót trong ấy, rũ đầu nhẹ nhàng cúi chào hắn, khẽ nói: "A Khởi đa tạ Cửu huynh."
Hai huynh muội ở đây cười cười nói nói, tỳ nữ cách năm mươi bước lẳng lặng nhìn tới. Khi nhìn thấy Trương Khởi đến gần mà lại không bị Trương Hiên trách mắng thì nàng ta hơi sững sờ.
Lúc này, có một tỳ nữ khác đi nhanh đến, liếc nhìn thấy cảnh tượng đó, tỳ nữ hơi giận hỏi: "Thiến tỷ tỷ, đồ đĩ kia từ đâu tới vậy?"
Thiến tỷ tỷ lẳng lặng nói: "Nàng là con gái riêng của Lang chủ, từ nông thôn đến."
Tỳ nữ nọ thở hắt ra cười nói: "Thiến tỷ tỷ, muội có mang tới chút điểm tâm, tỷ đói chưa?"
Thiến tỷ tỷ cười nói: "Quả thật có chút đói bụng."
Tỳ nữ kia cười hì hì lấy ra hai hộp bánh ngọt, đưa cho Thiến tỷ tỷ một hộp, tự mình mở một hộp ra ăn. Nhai lấy nhai để, nàng khẽ nói: "Bảo là nhốt năm ngày, phu nhân đã đến cầu xin đại phu nhân, mới vừa trở lại nhưng có vẻ vẫn còn ấm ức. Bây giờ phu nhân đang cho người đi gọi Tiêu Mạc rồi. Muội thấy Cẩm cô tử sắp phải gả đi rồi."