Cảnh Xuân Nam Triều

chương 59: tài nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Khởi còn chưa trả lời, một gã sai vặt vội vàng đi tới, hắn đứng ở cửa khẽ bẩm báo: "Lang quân, có người tìm."

Trương Hiên đáp một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Trương Khởi, sau khi cho nàng ánh mắt đừng sợ, hắn theo gã sai vặt đó đi ra ngoài.

Lúc này, Trương Khởi đã lấy một chiếc khăn tay từ trong ngực ra, hai tay nâng lên cung kính đưa đến trước mặt Trương Thập Nhị lang, cất giọng trong trẻo nói: "A Khởi có thêu một bức tranh giống chiếc khăn tay này, rất lớn. Tiêu gia Mạc lang giúp A Khởi mang đi bán, lại vừa ý bệ hạ." Những chuyện này, không cần người điều tra cũng truyền tới tai họ, nàng không thể giấu diếm nữa rồi.

Trương Thập Nhị lang nhận lấy khăn tay của nàng, Trương Cẩm ngồi bên cười lạnh, "A Khởi thật có bản lĩnh!"

Nghe thấy sự bất mãn trong giọng của Trương Cẩm, Trương Khởi tái mặt, cúi đầu càng thấp, hai tay xoắn chặt góc áo, môi mấp máy, cuối cùng không thể giải thích.

Mà Trương Tiêu thị ngồi bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt, khi liếc nhìn chiếc khăn tay đó, ánh mắt sững lại: Chiếc khăn tay này hơi quen mắt.

Trương Thập Nhị lang mở khăn tay ra.

Vừa mở ra, ông đã kinh ngạc "Ồ" một tiếng. Sau một hồi thưởng thức, ông ngẩng đầu nhìn Trương Khởi, cất giọng ấm áp: "Khăn tay này thật sự do con thêu sao?"

Trương Khởi cúi đầu, "Dạ."

Nụ cười trên mặt Trương Thập Nhị lang càng tươi rói, ông đánh giá Trương Khởi, nói: "Con ta đúng là thông tuệ."

Ông đưa khăn tay cho Trương Tiêu thị, nói: "Nàng xem đi."

Trương Tiêu thị nhận lấy khăn tay.

Nàng đưa mắt nhìn, cúi sát mặt xuống, sắc mặt trắng bệch, bất an siết chặt chiếc khăn tay, thầm nghĩ: Ta chẳng hay biết gì cả. Nếu trên học đường, Trương Khởi thể hiện tài hoa này, những cô tử kia đã lan truyền từ lâu, nha đầu này giấu quá kỹ.

Nàng nhớ tới sự thông minh của Trương Khởi khi ứng phó với La Trương thị, càng cảm thấy đứa con riêng có vẻ ngoan ngoãn hiền lành này thật có tâm tư.

Mặc dù ngày đó, nàng ta dâng khăn tay cho mình. Nhưng nàng ta còn nhỏ tuổi, có thể giấu diếm tài hoa không để cho người khác biết, che giấu khả năng tiềm ẩn, thực sự không đơn giản.

Trương Tiêu thị đặt khăn tay sang một bên, cười nói: "Thật thông tuệ." Khi nói đến hai chữ thông tuệ, nàng nhấn mạnh thêm, khiến Trương Khởi đang cúi đầu càng tái mặt. Nàng đưa khăn tay cho tỳ nữ đứng cạnh, bảo tỳ nữ trả lại cho Trương Khởi, "Không cần người dạy đã thông tuệ như vậy, A Khởi thật hiếm có."

Nàng quay về phía Trương Thập Nhị lang, "Có bản lĩnh này, bệ hạ coi trọng con bé cũng phải. Nhưng mà, nàng nhìn Trương Khởi, lạnh mặt quát: "Một tiểu cô chưa gả, không được sự cho phép của trưởng giả, đã ngấm ngầm qua lại với lang quân! Ai cho ngươi can đảm này?"

Bịch một tiếng, Trương Khởi quỳ xuống đất. Nàng dập đầu, nói với giọng run rẩy: "Không, không phải. A Khởi có tài đức gì? Thực ra Tiêu lang nể mặt tỷ tỷ mới ra tay giúp đỡ!"

Trương Tiêu thị hừ một tiếng, nói: "Thật sự không ngấm ngầm qua lại?"

Trương Khởi lắc đầu nguầy nguậy.

Trương Tiêu thị cười lạnh một tiếng, nói: "Không ngấm ngầm qua lại, Tiêu lang sẽ vì cô tử như người mà kinh động đến bệ hạ sao?"

Trương Khởi lúc này đã không biết nói gì cho phải, chỉ tái mặt lắc đầu không ngừng, nước mắt tuôn rơi.

Lúc này, Trương Thập Nhị lang ở bên trìu mến nói: "Được rồi, chuyện nhỏ này không nên truy cứu nữa." Đúng như lời của Trương Thập Nhị lang, tiểu cô có thân phận như Trương Khởi, có qua lại với nam nhân cũng chỉ là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn nữa. Dù sao con gái chính tông thế gia cũng chẳng thiếu người âm thầm qua lại với nam nhân, cũng như Trương Cẩm vậy.

Trương Tiêu thị nghe vậy, hờ hững nói với Trương Khởi: "Đứng lên đi." Trương Khởi vội vàng dập đầu hai cái, lúc này mới cẩn thận đứng lên.

Ngồi sau Trương Tiêu thị, Trương Cẩm vẫn vênh cằm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Trương Khởi mang vẻ phức tạp không nói nên lời. Dường như đến giờ nàng mới phát hiện, muội muội đê tiện của mình còn được Tiêu lang chú ý hơn.

Mới vừa nghĩ tới đây, Trương Cẩm nghĩ đến lời Tiêu Mạc nói với nàng ngày đó, lửa giận trong bụng lại tiêu tan.

Trương Thập Nhị lang nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, khẽ nói: "A Khởi, tối qua bệ hạ có nói gì với con không?"

Trương Khởi cắn môi, khẽ đáp: "Bệ hạ nói, A Khởi là một tài nữ."

Là một tài nữ!

Lời này vừa thốt lên, Trương Thập Nhị lang và Trương Tiêu thị đều trầm mặc.

Ngay cả Trương Cẩm cũng cúi gằm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Trương Khởi, lại chứa đựng vẻ ghen tỵ.

Họ đều biết, đương kim bệ hạ tài hoa hơn người, rất kiêu ngạo, ít khi buông lời khen. Ngài ca ngợi Trương Khởi có tài, nói rõ bức tranh thêu đó thật sự vừa ý ngài.

Thảo nào ngài dứt khoát từ chối yêu cầu của Quảng Lăng vương như vậy. Vốn tưởng rằng bệ thấy Tiêu Mạc có yêu cầu đó, Trương Khởi cũng chẳng xinh đẹp, Quảng Lăng vương cũng không thật sự muốn nàng, liền thuận miệng cho nàng lui ra ngoài. Không ngờ rằng, bệ hạ thật lòng thật ý thích thú nàng.

Mặc dù Trần thị nghèo hèn, sâu thẳm trong lòng các đại thế gia cũng không tôn kính họ đến mức đấy. Nhưng dù thế nào đi nữa, hoàng tộc vẫn là hoàng tộc, bệ hạ vẫn là bệ hạ. Hôm nay bệ hạ coi trọng Trương Khởi, còn khen ngợi nàng là tài nữ. Nếu là con gái dòng chính, lời ca ngợi này không đáng giá nhắc tới, nhưng nàng chỉ là một đứa con gái riêng nho nhỏ, lời ca ngợi này thật đáng kiêu ngạo.

Trầm mặc một hồi, Trương Thập Nhị lang cười ha ha, nói: "Tốt!" Ông nhìn Trương Tiêu thị, "A Khởi thông tuệ, sau này đừng bắt bớ nó nữa, thưởng cho nó bộ sách thêu vẽ và bút nghiên."

Quay lại Trương Khởi, ông hiền từ hỏi: "Khởi nhi có yêu cầu gì không?"

Trương Khởi lắc đầu, cung kính đáp: "Phụ thân mẫu thân đã vô cùng chu đáo với hài nhi, A Khởi không có yêu cầu gì."

"Tốt lắm." Trương Thập Nhị lang đứng lên, "Nếu con đã được bệ hạ coi trọng, sau này hãy để tâm nhiều hơn tới chuyện học hành." Tức là muốn nàng đừng nghĩ đến chuyện nam nữ nữa. Trương Khởi vui mừng, nghĩ ngợi: Ít nhất phụ thân không gả mình đi sớm vậy.

Trương Khởi vội vàng đồng ý.

Trương Thập Nhị lang phất tay áo bỏ đi.

Ông vừa đi, gian phòng lập tức trở nên ứ đọng.

Phụ thân vừa đi, Trương Cẩm đã đứng lên, nàng ta đứng trên cao nhìn xuống Trương Khởi, cười lạnh nói: "Hây da, thật là có bản lĩnh nha, đã thành tài nữ rồi!"

Trương Khởi không dám đáp lời, chỉ cúi đầu thấp hơn.

Trương Tiêu thị ngồi bên từ từ nhấp trà.

Thấy mẫu thân không ngăn cản, Trương Cẩm lại càng kiêu căng, nàng đi tới trước mặt Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bệ hạ đã nói rồi, xem ra sau này ta ra ngoài phải thường xuyên dẫn theo A Khởi, để người trong thiên hạ biết được đại tài nữ này."

Trương Khởi nhận thấy lửa giận trong lời nói của nàng, lại càng rúm ró, đầu cúi sát đến ngực.

Trương Cẩm thấy vậy, hừ một tiếng, lại muốn nói gì đó, Trương Tiêu thị ở bên nói: "Được rồi."

Nàng phất tay với Trương Khởi, "Lui ra đi."

"Dạ."

"Tự giải quyết cho tốt."

"Dạ."

Trương Khởi từ từ lui ra khỏi sảnh đường. Đi tới bãi đất bằng, nàng thở hắt ra một hơi, thầm nghĩ: Ta cũng đã nói, mình được bệ hạ ca ngợi là tài nữ rồi.

Một tài nữ làm thiếp của Tiêu Mạc, nhất định sẽ được hắn thật lòng ngưỡng mộ. Dù Trương Tiêu thị có gả Trương Cẩm cho Tiêu Mạc hay không, cũng chừa lại đường lui, cũng sẽ ra mặt ngăn trở chuyện này.

Nàng và Trương Cẩm đều là con gái của Trương thị, nếu như là con gái dòng chính của gia tộc khác, tất nhiên có cách để đối phó với thiếp thất có tài danh nhưng không có hậu thuẫn như nàng. Nhưng Trương Cẩm cũng không dễ dàng như vậy, dù sao các nàng là chị em ruột, danh tiếng của Trương Khởi càng lớn, càng được Tiêu Mạc yêu thích, nàng ta muốn hại Trương Khởi, chắc chắn sẽ không nhận được sự ủng hộ của gia tộc nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio