Lý Dục Thần không thể không cứu. Thực sự không được, chỉ có thể mang lệnh Thiên Đô, đến tiên đạo tông môn gần đây tìm dược liệu. “Liệu Đồng Khánh Đường có không?”, anh hỏi. “Đồng Khánh Đường?”, Phùng Thiên Minh ngẩn người: “Ấy, bọn họ cũng có thể có thật đấy. Nhiều năm trước tôi đã nghe nói, Đồng Khánh Đường có ba vật báu trấn tiệm là nhân sâm ngàn năm, thủ ô ngàn năm, hoàng tinh ngàn năm. Chỉ là không biết có phải thật không. Có điều…” “Có điều gì?” “Đã là vật báu trấn tiệm của nhà người ta, tại sao người ta phải cho cậu?” “Dùng tiền mua thì sao?” “Ha, cậu có bao nhiêu tiền?”, Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng: “Hơn nữa, nhà họ Hồ người ta thiếu tiền chắc? Nếu có thể mua bằng tiền, thì những thứ đó cũng không còn ở nhà họ Hồ từ lâu rồi”. Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn phải đi thử xem sao”. Phùng Thiên Minh bỗng nhớ ra, nói: “Cậu có thể hỏi ông Khôn, ông Khôn có giao tình khá tốt với người của nhà họ Hồ. Nếu ông ta không có cách nào, thì đúng là hết cách rồi”. “Ông Khôn?”, Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Ông Khôn nào?” Phùng Thiên Minh ngạc nhiên nói: “Ông Tiền, Tiền Khôn của Tiền Đường đó, chẳng phải cậu quen ông ta sao?” Lý Dục Thần ồ một tiếng, liền cười nói: “Thì ra là anh Tiền”. Phùng Thiên Minh hít một hơi khí lạnh: “Cậu… và ông Khôn… kết giao anh em?” Ông ta cúi đầu nhìn khẩu súng trên bàn, thấy may mắn vì không lắp đạn vào khẩu súng. Nếu nhà họ Viên biết người mà bọn họ treo thưởng muốn giết, là anh em với ông Khôn, không biết họ sẽ cảm thấy thế nào. “Cảm ơn ông, chú Minh”, Lý Dục Thần nói: “Tổn thất của ông, tôi sẽ nghĩ cách đền lại”. Phùng Thiên Minh đảo con mắt, nói: “Đền thì thôi đi, chẳng phải cậu hiểu đồ cổ ngọc thạch sao, mấy ngày nữa cùng tôi đến tham gia một hội, ở đó cũng có cược thạch, nhưng chơi hơi lớn, cậu giúp tôi thắng về một chút, hai chúng ta coi như hết nợ”. “Được”, Lý Dục Thần sảng khoái đồng ý. … Đi ra từ chỗ Phùng Thiên Minh, Lý Dục Thần cầm số dược liệu có được đến nhà họ Lâm. Thái Vĩ Dân rất thông minh, không tìm được hoàng tinh ngàn năm, nhưng vẫn bỏ mấy cây hoàng tinh bình thường vào trong túi. Mấy cây hoàng tinh bình thường này cũng được hai mươi ba mươi năm tuổi, cho vào thuốc cũng có hiệu quả. Đầu tiên Lý Dục Thần bảo người nhà họ Lâm làm theo yêu cầu của anh, sắc thành thuốc nước cho Lâm Vân uống. Rồi đun thành một ít thuốc cao, thoa lên người Lâm Vân. Trong lúc đó, nhà họ Lâm lạnh lẽo vắng vẻ, gần như không có ai đến. Thương tích của Lâm Thu Thanh vẫn chưa khỏi, cũng chỉ có thể chạy ra chạy vào, bận bịu liên tục. Rất nhiều việc, trước đây chỉ một câu nói, sẽ có người đi làm, bây giờ lại không thể không đích thân đi làm. Nhà họ Lâm có rất nhiều người bị thương, bây giờ ngay cả bệnh viện thành phố Hoà cũng không chịu nhận chữa trị. Trước đây đưa đến đó, cũng chỉ phẫu thuật hoặc băng bó qua loa, rồi cho họ xuất viện. Nhà họ Viên đã lên tiếng, không ai dám qua lại quá mật thiết với nhà họ Lâm. Phần lớn mọi người đều được đưa về sơn trang Bắc Khê dưỡng thương. Hai mẹ con Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Mộng Đình trở thành y tá kiêm bảo mẫu của gia tộc. Thấy thói đời bạc bẽo, trong lòng Lý Dục Thần cũng xúc động. Anh đã trải qua nghèo đói khốn cùng, có thể đồng cảm với người nghèo. Nhưng trước nay anh chưa từng trải qua biến cố lụi bại của hào môn như này. Càng vào lúc này, càng có thể nhìn thấy bản chất sâu trong con người. Bộ mặt chân thật nhất của con người được thể hiện hết khi đứng trước biến cố như này. Lớp ngụy trang bị xé bỏ trong những lúc như này. Nhưng điều khiến Lý Dục Thần vui mừng là, cuối cùng đám mây đen trên không trung nhà họ Lâm đã hoàn toàn tiêu tan. Trời trong xanh. Đúng vào hôm nay, khi mặt trời nhô lên, nhà họ Lâm đón một vị khách đã lâu không gặp. Trần Văn Học dẫn rất nhiều người hào hùng đến nhà họ Lâm. Ngoại trừ đoàn thương nghiệp của anh ta, còn có bác sĩ và y tá. “Việc hợp tác giữa tôi và nhà họ Lâm vẫn phải tiếp tục, người của nhà họ Lâm phải sống thật tốt”. Đây là lời của Trần Văn Học nói với Lâm Thu Thanh. Lâm Thu Thanh biết, Trần Văn Học có thể giúp đỡ đưa than trong tuyết vào lúc này, không phải nể mặt nhà họ Lâm, là mà nể mặt Lý Dục Thần. “Anh Dục Thần”, Trần Văn Học lại lặng lẽ thay đổi cách xưng hô: “Tôi đưa Lang Dụ Văn đến cho anh. Anh có thể kiểm tra anh ta, nhưng tôi nhắc nhở anh, anh ta cũng sẽ kiểm tra anh. Người này, có thể làm việc cho anh hay không, thì phải xem bản thân anh rồi”.