- Về sau anh ấy rời trại, bọn chị mất đi liên lạc. Nhưng lại liên hệ được với người bạn di động, rồi có một tên tội phạm vượt ngục rất thân với anh ấy, bọn chị hoài nghi tên đó sẽ cầu cứu anh ấy, nên dẫn đội giám sát...
Tần Nhược Nam kể chuyện đôi oan gia bọn họ tái ngộ, gây ra đủ chuyện ngượng ngùng, làm Tần Nhược Lan cười tới đau cả bụng.
- Câu chuyện tình yêu của hai người đúng là ly kỳ, nhưng như vậy rất tốt, đợi già rồi sẽ có nhiều kỳ niệm hồi ức với nhau. Chị, có vẻ anh ấy có qua lại với XHĐ, ông nội chưa biết phải không?
- Chị có mấy cái mạng mà dám nói. Tần Nhược Nam cười khổ: - Nhưng không phải vì quá khứ của anh ấy... Mà vì bây giờ trong tù có một nhân vật lớn từng cứu anh ấy, hiện giờ anh ấy đang làm giúp người ta một việc... Ôi kể ra thì dài lắm, em chỉ cần biết rằng anh ấy đang giả mạo làm con rể của người ta, em bảo chị nói với ông thế nào, là ông ơi bạn trai cháu có vợ rồi à?
- Sốc, sốc, quá sốc. Tần Nhược Lan nói thế, nhưng lại cười toe toe: - Nhìn đi, đứa con cưng của cha mẹ, bà chị gương mẫu thục nữ của em, lúc nào cũng được hàng xóm lấy ra răn dạy những đứa trẻ khác. Chậc chậc, vậy mà kiếm được anh bạn trai quá phức tạp, không tưởng tượng nổi làm sao chị lại có thể yêu một người như thế... Nhất định anh ấy rất đẹp trai, siêu cấp đẹp trai, hơn cả tứ thiên vương Hong Kong.
- Cút đi, em chỉ biết trêu chọc chị.
- Hi hi, vậy anh rể tên là gì, chị có ảnh anh ấy không cho em xem với.
- Ừ. Tần Nhược Nam lấy túi sách của mình treo ở sau xe lăn ra, mở ví, Tần Nhược Lan đã vội vàng định cướp lấy, cô liền giơ lên cao, có chút ngại ngùng nói: - Chị chỉ có một bức thôi là ảnh chụp chung.
- Không sao, em xem anh ấy, không phải xem chị.
Tần Nhược Nam vẫn do dự: - Bức ảnh này là ảnh cưới, có điều bọn chị chưa kết hôn, nên nói rõ cho em biết, bọn chỉ chụp chơi thôi nên chỉ có một tấm.
- Rồi rồi, bà chị ơi, nhử người ta nửa ngày, chị em với nhau còn xấu hổ cái gì, em sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Này em xem đi. Tần Nhược Nam đưa cả ví tới:
Tần Nhược Lan lục tung cái ví lên: - Đâu, đâu, ảnh đâu.
- Ở ngăn giữa ấy, nhẹ thôi, cẩn thận rách.
Tần Nhượng Lan cười hi hi: - Xót rồi hả? Một tấm ảnh mà thôi, rách thì sao, chị đánh em chắc...
Tấm ảnh trong tay, chỉ nhìn qua đã như sét đánh giữa đỉnh đầu.
Người đó trong ảnh, ngồi trên ghế, chị cô cười tươi như hoa nép người bên cạnh.
" Thì ra là anh ấy, chẳng trách, chẳng trách, mình đi nước ngoài mà anh ấy tuyệt tình không viết một lá thư, không gọi một cú điện thoại... Thì ra anh ấy vào tù, đám Hạo Thăng lừa mình, nhất định cũng lừa anh ấy... Nhưng vì sao lại là chị mình? Vì sao nhất định phải là chị mình? Có phải chỉ vì duyên phận không, anh ấy biết tên chị ấy, chẳng lẽ không nhận ra chị ấy là ai?"
" Chị, sao người yêu của chị lại là anh ấy chứ?"
Chiếc lá trong gió và tấm ảnh trong tay Tần Nhược Lan đều run rẩy như nhau.
Gió thổi, chiếc lá rụng xuống, nhưng bức ảnh trong tay Tần Nhược Lan lại bay lên.
Những ký ức khó quên trong lòng Tần Nhược Lan bị đánh thức toàn bộ, ánh nắng hải đạo, bầu trời xanh ngắt, mênh trắng bồng bềnh, tất cả biến thành sóng cuộn biển gầm trong lòng cô.
- Tiểu Lan, em làm sao thế? Tần Nhược Nam ngồi xuống, nắm tay em gái vô cùng hoàng sợ hỏi.
Tần Nhược Lan mặt trắng bệch như tờ giấu, cô muốn nói, nhưng không làm sao nói ra được, ngực như có đá tảng ngàn cân đè lên, nhìn ánh mắt sợ hãi của chị mình, cô cố gắng cử động, chỉ thấy trời đất đảo lộn, tối xầm...
…. …..
- Ngài Từ, mong ngài chọn cô gái khác được không, cô Lâm đã bị anh Trương chọn rồi. Nữ phục vụ gõ cửa, sắc mặt có chút bối rối, trước nay chưa bao giờ có chuyện hai vị khách cùng chọn một cô gái:
Trương Thắng và Từ Hải Sinh đều là hội viên, xét tới Từ Hải Sinh vừa gia nhập có lẽ nói chuyện dễ hơn, nên nữ phục vụ gõ cửa phòng ông ta.
Chẳng qua là một cô gái thôi, tuy có giống Chung Tình mấy phần, nhưng chẳng quan trọng, thuận miệng hỏi, tay tiếp tục ấn nút: - Anh Trương nào thế?
Nữ phục vụ thấy ông ta thái độ dễ chịu thì thở phào, cười vui vẻ: - Là anh Trương Thắng của Quốc tế Thắng Văn, cũng tới từ đại lục, có thể hai vị quen nhau.
- Trương Thắng... Từ Hải Sinh sầm mặt, y mà cũng bước chân được vào hội sở chỉ giành cho phú hào siêu cấp này sao, không dễ, thằng nhãi này lên quá nhanh đấy.
- Nếu ngài đã đồng y, vậy tôi đi thông báo...
- Ai nói tôi đồng ý? Từ Hải Sinh cắt ngang: - Nhường một nữ nhân không là gì cả, nhưng tôi là người làm ăn, nhưng nữ nhân đã chọn còn dâng cho người khác, thể diện của tôi vứt đi đâu.
Nữ phục vụ khó xử: - Thưa ngài...
Từ Hải Sinh phẩy tay: - Đi, nói với họ Trương kia, cứ nói Từ Hải Sinh chọn rồi, bảo y chọn người khác.
Khỏi phải nói, cô phục vụ ở chỗ Trương Thắng cũng gặp phải kết quả tương tự, tin tức phản hồi tới chỗ ma ma, bà ta vội vàng tới.
Hội sở này ngoại trừ nhân viên bảo vệ vòng ngoài, ở bên trong toàn bộ là nữ nhân, tạo cảm giác khách như bước vào hậu cung, ma ma chỉ mới tuổi, là một đại mỹ nhân, đích thân tới nơi nói ngon nói ngọt hai bên không chịu nhượng bộ, ngược lại lửa giận mỗi lúc một lớn.
- Anh Trương, chỗ tôi có em gái mới tới, tuổi, thậm chí chưa qua huấn luyện, tươi như...
- Không hứng thú. Trương Thắng bực mình nói:
- Ngài Từ, cô gái này là ngọc nữ Du thành, nhỏ nhắn xinh xắn, da dẻ như lụa...
- Tôi muốn cô Lâm. Từ Hải Sinh càng cương quyết:
Ma ma dùng hết chiêu số, đem cả món hàng cất giấu ra cũng không ăn thua, thậm chí còn kinh động một vài phú hào Thâm Quyến Hong Kong ngậm xì gà ra coi trò vui. Trong đó không ít người quen của cả hai người Trương Từ, tới chào hỏi. Thế là Từ Hải Sinh càng cưỡi hổ khó xuống, đây không còn là chuyện cá nhân của ông ta với Trương Thắng nữa, đây là chuyện thể diện.
- Cái gì mà anh Trương, y là cái thá gì? Năm xưa y chỉ là tên sai vặt của tôi. Xung quanh xì xầm bàn tán càng làm Từ Hải Sinh sôi máu, ông ta nhìn cô Lâm đứng ở hành lang giữa hai người, dưới tác động của cảm xúc, càng như thấy Chung Tình: - Hôm nay tôi nhất định muốn cô Lâm, bao nhiêu, ra giá đi.
Trương Thắng đứng dựa lưng vào cửa, cười khẩy: - Đúng đấy, không làm khó ma ma nữa, ai ra giá cao được.
Không ai thua ai, thế là giá bắt đầu với nghìn, nhanh chóng tăng lên triệu, đây đã vượt qua giá một đêm với nữ minh tinh hàng đầu trong nước rồi.
- triệu.
Trương Thắng càng trả giá càng vui vẻ, Từ Hải Sinh chưa bao giờ nhận ra nụ cười của y đáng ghét tới vậy, nhất là y còn đang cầm một cái gậy múa may như mua kiếm, chợt nhớ lần mua hố thanh Việt vương kiếm kia, không khỏi vừa giận vừa cười: - triệu, giỏi, được người thuộc về cậu, đúng là thằng ngốc, số tiền này tôi đủ thuê chục tên giết cậu rồi.
Trương Thắng ôm lấy eo cô Lâm vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì giá của mình, cười hì hì: - Cám ơn đã nhường, anh Từ, đừng dọa tôi, đây là Hong Kong, không phải hang ổ của anh.
Từ Hải Sinh châm điếu thuốc: - Nhóc con, xem ra cậu quên mất tư vị nửa đêm bị người ta truy sát rồi... Nói xong phất tay bỏ đi.
Từ Hải Sinh vào xe, mặt mày tím tái, hôm nay lần đầu tiên tới nơi này đã bị Trương Thắng làm bẽ mặt, bao năm qua đã bao giờ ông ta bị thua thiệt như thế, nhất là từ con cờ mình từng vứt đi.
"Hong Kong, Hong Kong thì sao nào? Thằng nhãi con ỷ mình có vài đồng đã ngông cuồng, cho rằng từ phía nam Trường Giang đã là thiên hạ của mày chắc, hôm nay không cho mày một bài học không được."
Từ Hải Sinh gọi điện cho Ngải Qua, thông qua tên XHĐ quy thuận mình này, liên hệ với tổ chức ngầm ở Hong Kong, chỉ cần cho Trương Thắng một bài học, tiền bạc không quan trọng.
Xe khởi động, Từ Hải Sinh dựa lưng vào ghế, dần dần bình tĩnh lại, thằng nhãi này hôm nay xem ra muốn trả nỗi nhục trước kia đây mà, không sao, cứ để cho y cuồng vọng, càng cuồng chết càng nhanh.
Qua lần tranh đoạt của hai vị phú hào này, địa vị của cô Lâm trong giới phong nguyệt tăng vọt, về sau có hào phú tới, ắt chọn cô đầu tiên, thế nhưng tối hôm đó cùng Trương Thắng vào phòng, dù cô ra sức lấy lòng, nhưng Trương Thắng chỉ trò chuyện một lúc, cùng hát vài bài, xem cô múa, sau đó để lại một tờ chi phiếu rồi cáo từ.