Hồ nước xanh trong vắt, gợn lên đợt sóng li ti dưới cơn gió nhè nhẹ, ánh mặt trời chiều xuống làm mặt hồ như ánh lên muôn vàn ngôi sao lấp lánh, lau sậy và cây dừa đan xen lẫn nhau, đối diện là cát vàng ngàn dặm, đẹp vô cùng.
Đây là một ốc đảo ở sa mạc Sahara, là bóng dáng của thiên đường, là mắt của sa mạc, cũng là tổ ấm hạnh phúc của đại gia đình Trương Thắng.
Bên hồ dựng năm sáu cái lều màu trắng, đỗ bên cạnh là xe việt dã, trước lều trải tấm thảm Ả Rập mềm nhất, cắm ô lớn che nắng, mấy bàn nhỏ để hoa quả, rượu vang, Chung Tình mặc bikini, xoa kem chống nắng, làn ra đã biến thành màu tiểu mạch khỏe khoắn, cô đang ngủ trưa.
Bên cạnh có cô gái Ả Rập tuổi chừng nhẹ nhàng đưa nôi, ru đứa bé béo mũm mỉm, đứa bé hai tay như ngó sen ôm lấy đầu, hai cái chân nhỏ trắng trẻo co lại, ngủ hết sức đáng yêu.
Trương Thắng mặc quần đủi áo choàng, vắt chân chữ ngũ, úp cái lá to lên mặt, lười nhác nghe MP, cần câu bên cạnh rung mấy lần cũng không biết, ung dung nhàn nhã.
Y đã bổ nhiệm Hussein làm chủ tịch kiêm giám đốc điều hành sòng bạc Ma Cao, mục đích của y chỉ là kiếm tiền mà thôi, hơn nữa Hussein trong nghề này hơn y nhiều lắm, tội gì không buông quyền? Trao quyền cho Hussein thì y càng kiếm nhiều tiền, ngồi không hưởng lợi như thế cũng hơi mặt dày. Cho nên Trương Thắng đảm nhận công tác quản lý sòng bạc hai người bọn họ mở tại Ma Rốc, trọng tâm của y là ở công ty cá độ qua mạng, y tin lời hoàng tử Jamie của đảo quốc Sealand, cá độ qua mạng sẽ thành xu hướng chính của ngành công nghiệp cá độ toàn cầu.
Người ra Trương Thắng còn vài công ty thực nghiệp nữa, ùy thác cho người ta quản lý hết rồi.
Cho dù đã cắt bỏ gần hết chức vụ nhiều trọng trách nặng nề, nhưng Trương Thắng vẫn rất bận rộn, hơn nữa vì y trở phất lên quá nhanh, tiền bạc quá nhiều mà trong gia tộc không có người tài để dùng... thế là gánh nặng quản lý tài vụ đặt lên vai hai chị em Tần Nhược Nam, Tần Nhược Lan.
Lúc này hai cô đang đang ngồi trong lều, mỗi người một cái máy vi tính, tính tính toán toán.
- Hừm, anh ấy thật thoải mái, nói là đưa chúng ta đi chơi, cuối cùng vẫn là chị em ta vất vả. Tần Nhược Nam vặn lưng than phiền:
Tần Nhược Lan cười khổ: - Hết cách, chẳng cần anh ấy nói, nếu bỏ đó chị có yên tâm được không, đều là sản nghiệp nhà mình, chị, em chỉ là y tá thôi đấy.
- Em không hiểu thì chị hiểu chắc, bảo chị đi bắt cướp còn được chứ chuyện nhà thế này..
Tần Nhược Lan trầm tư nói: - Chị, hay là chúng ta lôi nha đầu Lạc Phi kia về nhà, cô bé ấy xuất thân thế gia, am hiểu chuyện này lắm.
Tần Nhược Nam giãy nảy: - Này, em thấy anh ấy chưa đủ vợ à, còn muốn kiếm thêm.
Tần Nhược Lan vừa sinh con, chân cũng đã khôi phục, tuy muốn đi lại được còn tốn rất nhiều thời gian luyện tập phục hồi, nhưng hạnh phúc ngập tràn nên lòng dạ cũng rộng rãi: - Nhiều rồi nên thêm người nữa cũng chẳng sao, dù gì cũng đâu phải tam cung lục viện, mà anh ấy muốn cưới nhiều, giáo quy cũng chẳng cho... Hi hi trước kia chị cũng sống chết không chịu à, vậy mà đêm qua còn cùng em với anh ấy... Á, chị.
Tần Nhược Nam nghiến răng nhéo em gái một cái.
Tần Nhược Lan xoa xoa tay: - Mà bọn họ ngày nào chẳng hai ba cuộc điện thoại với nhau, ai biết nói những gì, trái tim anh ấy phải buộc tại nhà mới yên tâm, chị thấy đúng không... Vả lại, có cô ấy rồi, chúng ta mới thoát thân được, nếu không anh ấy cứ ngày ngày quấn lấy chị Tình.
Tần Nhược Nam lườm em gái: - Ai bảo em không biết chiều chuộng người ta như chị Tình, mà sao không nói chuyện chân em với anh ấy.
- Đã được bao lâu đâu, đi lại vừa vất vả lại khó coi, đợi lúc nào em như xưa sẽ cho anh ấy bất ngờ. Tần Nhược Lan sung sướng duỗi chân ra rồi co vào: - Chậc, nếu sớm biết mang thai sinh con có khả năng tan máu bầm, em sớm sinh rồi, khỏi phải ngồi phí hai năm.
- Khi đó anh ấy còn chưa liên lạc được với em, en định sinh con với ai.
Tần Nhược Nam hừm một tiếng, hất hàm lên: - Người ta mượn giống, không được à? Nước Anh có nhiều chàng trai tuấn tú lắm, giọng Anh cũng rất mê người...
- Á à, dám không giữ phụ đạo, thi hành gia pháp. Tần Nhược Nam cười khanh khách, đưa tay ra cù nách em gái.
…. ….
Biệt thự Chu gia, hoa viên Đông Hồ, Ôn Châu.
Lạc Phi ngồi sau bàn, mười ngón tay đan vào nhau nhìn chàng trai trẻ tinh minh trước mặt: - Lạc Vân, em không cần khẩn trương, chị đã dẫn dắt em hai năm, thành tích của em đều được cốt cán trung cao tầng trong công ty thừa nhận, rèn luyện thêm vài năm nữa, chị tin em sẽ đưa Chu gia ta ngày càng lớn mạnh.
Cô mỉm cười nhìn ông cụ Chu Thư Khải năm xưa giả điên trêu Trương Thắng một phen khốn đốn, lúc này đang ngồi dựa lưng vào ghế sô pha, ngậm cái tẩu thuốc to tướng: - Hơn nữa chị tam cố thảo lư, mời cả ông xuất sơn, có ông giúp em, sẽ không thành vấn đề.
Chu Lạc Vân năm nay tròn tuổi là con của em trai anh Văn, tuy từ nhỏ cũng được gửi đi du học nước ngoài, nhưng tính cách có chút rụt rè, liếm môi: - Dạ, em sẽ làm hết sức, nhưng nếu có chuyện gì không giải quyết được em sẽ tìm chị đấy.
Lạc Phi đứng dậy đưa tay xoa đầu Chu Lạc Vân, làm hắn ngược ngịu né tránh, có nam nhân trưởng thành nào muốn bị đối xử như thế, Lạc Phi biết vậy càng làm, cô học của tên nào đó: - Không thành vấn đề, ông, cháu đi thăm cha cháu đây.
Ông cụ nhả khói, lẩm bẩm: - Đừng mang chocolate theo nữa, cha cháu chúa ghét đồ ngọt.
- Cháu biết mà ông.
Lạc Phi cười khanh khách, làm ông cụ chỉ biết lắc đầu.
…..
Trong nhà máy đóng tàu của Hamburg Đức công nhân đang bận rộn làm một chiếc du thuyền xa hoa tên "Ánh Sao", chiếc du thuyền này quy mô thiết kế cực lớn, trang bị tới tận hai bãi đậu trực thăng, một hồ bơi, ba ca nô cứu hộ tốc độ cao, một chiếc tàu ngầm tư nhân. Vì an toàn còn trang bị hệ thống ra đa dò tên lửa đặc thù.
Đó là chiếc du thuyền do Hoa Kiều giàu có sống ở Ma Rốc đặt làm, sau khi đi hết sa mạc Sahara, y chuẩn bị đưa cả gia định đi Địa Trung Hải chơi hai tháng, tham gia chuyến đi này có cha mẹ y để ông bà gặp cháu đích tôn, còn mời cả Lạc Phi vốn thân thiết như em gái.
Trương Thắng và Chung Tình cùng tới xưởng đóng tàu xem xét tiến độ, đồng thời bổ xung thêm một số thiết bị ở hậu kỳ. Sau khi rời xưởng đóng tàu, hai người bọn họ tới một buổi bán đấu giá, nghe nói có vài món đồ Trung Quốc, Trương Thắng bấy giờ mới biết những năm qua đồ cổ Trung Quốc đang dần được giới chơi đồ cổ thế giới ưa chuộng, giá cả tăng lên liên tục, nếu như mua được vài món đồ tốt, cũng là một cách giữa giá hay bên cạnh mua vàng và đô la.
Tham dự buổi đấu giá ngày hôm nay chỉ có hai người Trung Quốc là Trương Thắng và Chung Tình, Trương Thắng thì thôi khỏi nói đi, còn Chung Tình mặc bộ sườn xám xanh ngọc, đem bờ cái lưng yểu điệu, cặp mông tròn trịa, đôi chân dài miên man, khoe trọn vẹn ra ngoài. Cô gái quyến rũ mang đậm nét đẹp phương đông này xuất hiện, thu hút rất nhiều ánh mắt của nam giới.
Hai người tới khá muộn, ngồi ở vị trí gần cuối, bên trên bán một bức tranh sơn dầu của Tây Ban Nha, Trương Thắng không hứng thú lắm, gọi điện cho chị em Tần Nhược Nam, họ đã đưa con trai tới Lâu đài Công chúa, đợi Trương Thắng.
Gọi điện thoại xong, vẫn chưa thấy bán đấu giá mấy món đồ Trung Quốc mà y đợi, đang buồn chán chợt nghe Chung Tình nói: - Thắng, về nước có muốn đi thăm Tiểu Lộ không?
Trương Thắng ngẩn ra: - Lần trước anh... Có tới, cô ấy đang sống rất tốt.
Chung Tình chỉ ừm một tiếng, không nói thêm.
Một lúc sau tới Trương Thắng không nhịn được, hỏi: - Sao... Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?
Chung Tình lườm y một cái, câu hỏi này đã bại lộ tâm tư của y, tới giờ trong ví của Trương Thắng vẫn giữ tấm ảnh Tiểu Lộ, mắt nhìn lên trên xem đấu giá, nhỏ giọng đáp: - Thời gian trước mẹ em bị bệnh, em về nước một chuyến có nhớ không? Tình cờ nhìn thấy cô ấy đứng đợi xe bus, thế là gọi cô ấy lên xe, rồi nói chuyện vài câu...
- Rồi sao? Trương Thắng có hơi nóng ruột:
- Không sao, chỉ là, dù sao trước kia em chứng kiến hai người từ lúc ở nhà máy, từ từ phát triển tình cảm, rồi ủng hộ cổ vũ nhau trong lúc hoạn nạn thế nào. Cứ lấy bản thân mà suy cô ấy.... gặp lại nhau có chút buồn bã thôi...
Trương Thắng im lặng không nói gì.
Lúc này người chủ trì cuối cùng đã bán tới món đồ Trung Quốc: - Thanh kiếm này là bội kiếm của một vị đế vương Trung Quốc thời thời Xuân Thu, gọi là Việt Vương kiếm, nước Việt khi đó nổi tiếng với nghề rèn kiếm, đóng thuyền và mỹ nhân. Thanh kiếm này rèn bằng phương pháp thất truyền, trải qua hơn năm lưỡi kiếm không rỉ, phần lưỡi kiếm dài cm, màu vàng nhạt...
Trương Thắng ngạc nhiên, thanh kiếm này chẳng phải trước kia Từ Hải Sinh mua à, sao lại lưu lạc tới chốn này? Người đã chết, mọi ân oán cũng kết thúc, nhớ thủa ban đầu, bọn họ đích thực có khoảng thời gian đẹp...
- Giá mở đầu là . triệu USD, bước giá nghìn, bắt đầu.
Trương Thắng không ngần ngại giơ tấm biển trong tay lên, người chủ trì hô lớn: - Số Z-, triệu.
Chung Tình ngồi vắt chéo chân, đoan trang ưu nhã, nhìn chăm chú thanh Việt Vương kiếm bên trên, giống như lẩm bẩm: - Cô ấy vẫn độc thân, chỉ là không biết còn bao nhiêu thanh xuân cho cô ấy hao mòn..
Trương Thắng cũng chuyên tâm nhìn thanh Việt Vương kiếm, cứ như không hề nghe thấy, tay lại giơ biển lên, chỉ là cơ mặt co giật mấy cái: Mùa đông năm đó, Tiểu Lộ mang cho y bình nước hầm xương, pháo hoa nở rộ, lần đầu nắm tay....
"Cạch" tấm biển rơi xuống đất, không biết chủ nhân nó đi đâu rồi.
Chung Tình nhoẻn miệng cười, cúi mình nhặt lên, hô: - triệu.
…. ….
- Xong rồi đấy. Một chàng trai cao lớn khôi ngô, mặc chiếc áo ba lỗ thấm đẫm mồ hôi, dán lên người, khoe ra cơ ngực rắn chắc đầy nam tính, bỏ dụng cụ sửa chữa điện xuống, cười rạng rỡ như ánh nắng ngước đầu nhìn cô gái ngồi bên cạnh.
Mùa hè sợ nhất là gì? Đáp án là mất điện, nhưng lúc này Trịnh Tân mặc mồ hôi nhễ nhại lại vô cùng hạnh phúc, lên ánh mắt si mê, cô gái ấy mặc chiếc áo chất liệu mềm nhẹ thoáng mát, xuyên qua lớp áo mỏng manh đó có thể thấy được những đường cong không quá nảy nở nhưng vô cùng cuốn hút phía dưới, vì nhiệt độ cao, u hương cơ thể cô tỏa ra, khuôn mặt hồng rực dụ hoặc, làm người ta hận không thể ôm vòng eo thon nhỏ kia vào người.
Trịnh Tân là em trai của Trịnh Lộ, năm nay tuổi, cán bộ trẻ có tương lai ở cục thuê vụ Quỳnh Hải, mấy năm trước nhìn thấy Tiểu Lộ tới tham dự đám cưới của chị mình, hắn đã trúng tiếng sét ái tình, mặc dù kém cô tuổi, nhưng không ngần ngại triển khai thế công. Về sau dò hỏi chị mình, biết quá khứ không mấy hạnh phúc của Tiểu Lộ, càng thấy tiền đồ rộng mở, không chỉ quan tâm săn sóc Tiểu Lộ mà đối xử với Liễu Vũ cũng vô cùng tốt.
Hôm nay hắn vốn tới đây để báo với Tiểu Lộ chị mình sắp sửa sinh con, tới nơi mới biết nhà Tiểu Lộ gặp sự cố điện, gọi thợ lại hẹn là mai mới tới, thế là hắn chủ động cởi áo xung phong sửa điện cho giai nhân, xuất thân con nhà nghèo, tuy không được đào tạo về điện, nhưng sửa chữa vặt vẫn dư khả năng.
Trong tất cả những chàng trai theo đuổi Tiểu Lộ đồng bị cô từ chối thì Trịnh Tân là người kiên trì nhất, hắn không dưới ba lần bày tỏ không thành, vẫn không hề sờn lòng.
- Tiểu Lộ, em bật thử điện lên đi.
Tiểu Lộ không ngại ánh mắt Trịnh Tân liếc nhìn cơ thể mình, dù bề ngoài chỉ như thiếu nữ đôi mươi, nhưng cô đâu còn là thiếu nữ e thẹn nữa, mỉm cười đi tới đóng cầu giao.
Cái đèn nhấp nháy mấy cái, người ta còn chưa kịp mừng đã phụt tắt.
- A, xem ra rắc rối hơn anh tưởng, nhưng anh biết vấn đề nằm ở đâu rồi. Trịnh Tân đi tới bên Tiểu Lộ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tính xâm lược của nam nhân: - Chỉ là sẽ hơi tốn thời gian một chút, tối nay đi ăn cơm với anh, ăn xong về nhà anh sẽ sửa cho em, đảm bảo trước giờ đêm nay em sẽ có điện trở lại.
Đây là lời mời táo bạo đầy ẩn ý, Tiểu Lộ còn chưa kịp trả lời thì ngoài cửa chợt có người nói xen vào: - Em gái, nấu cho anh một nồi sườn, anh sẽ sửa điện cho em, được không?
Trịnh Tân nhíu mày quay đầu ra, chỉ thấy chỉ thấy một nam nhân da rám nắng, tóc dài lãng tử, mặc quần jean bạc màu với cái áo sơ mi ca rô phanh ngực, để lộ bên trong một sợi dây chuyền vàng to tướng, người này đẹp trai lãng tử, chỉ là nụ cười có chút tà khí, giọng điệu thì lưu manh vô lại.
Trong lòng Trịnh Tân, Tiểu Lộ không khác gì tiên nữ, sao có thể để cô bị chớt nhả như thế, quay sang Tiểu Lộ, thấy đôi mắt đen len láy của cô ngày càng mở to, vành mắt giận tới đỏ hoe, như sắp khóc tới nơi khiến Trịnh Tân thấy mà nhói lòng.
- Này anh, tự trọng một chút, chú ý cách ăn nói …
- Đồng ý, nếu anh sửa được sẽ có canh sườn cho anh.
Trịnh Tân chưa nói hết thì nghe Tiểu Lộ đáp một câu làm hắn không dám tin.
Cửa sổ mở rộng đón gió, ánh chiều ta chiếu xiên xiên qua cửa sổ, cũng chiếu lên người Tiểu Lộ, khiến toàn thân cô như phủ lớp ánh sáng vàng, đôi mắt chuyển sang vẻ thùy mị hiếm có nhìn nam nhân kia như thế không có bất kỳ ai xung quanh, khóe môi cũng dần cong lên thành nụ cười, đẹp như hoa đào …
HẾT!
Lời tác giả:
Hôm nay nghĩ tới truyện kết thúc, thần kinh mệt mỏi lâu ngày lại trở nên hưng phấn, cuối năm rồi, đơn vị nhiều việc, tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày. Nên truyện mới để qua năm hẵng hay.
Truyện này thành tích ảm đạm, nói thật, trong lòng không vui, có điều tôi không ăn bớt tình tiền, không đối xử với nó một cách tiêu cực, tôi đã viết toàn bộ những gì mình muốn vết, hơn nữa cố gắng viết tới khi mình hài lòng nhất.
Ngày ngày đi làm, tối tối đăng chuyện, không có bản thảo dư, nhưng không ngày nào đứt đoạn. Tôi nghĩ mình đã không phụ lòng độc giả rồi. Ủ rũ cũng vậy, thất vọng cũng vậy, tôi không mang tâm tình xấu đó vào thái độ sáng tác, ảnh hưởng độc giả, tôi phục vụ tốt nhất rồi, tự thấy không thẹn với lòng.
Thôi, không nói nữa, chúc ngủ ngon, gặp lại ở truyện mới.
…
Lời dịch giả:
Mình dịch truyện trên vip từ , từ những ngày đầu vip hoạt động, nói không phải kiêu, truyện nào mình dịch ít nhất cũng phải top , độc chiếm top dài hạn cũng như cơm bữa, Cao thủ kiếm tiền là truyện thành tích kém nhất, thời gian dài thậm chí mất mặt trên BXH, dù xác định trước truyện không đủ hấp dẫn, mình dịch chủ yếu vì sở thích, nhưng mà ít người đọc như thế cũng buồn. Thế nên đồng cảm với tác giả, tự thấy mình dịch tốt nhất có thể rồi, không thẹn với lòng, cám ơn các độc giả đã ủng hộ.
Về truyện mới, hiện mình đã nhắm bộ, một bộ lịch sử, tác giả có tiếng tăm, truyện viết rất lâu rồi, truyện viết chắc tay, đậm không khí lịch sử, song bình đạm, không có mấy cao trào kích thích. Bộ khác thuộc thể loại đô thị, tác giả không phải ở mấy trang lớn, mới biết gần đây, tuy đặc sắc thú vị, nhưng khá non tay. Hiện đang phân vân không biết chọn bộ nào.
Nghỉ vài ngày, hẹn tháng gặp lại các bạn, / có vẻ là ngày đẹp.
HẾT TRỌN BỘ.