Chương
Hailey Ince nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo, nơi khóe miệng mang theo mỉa mai trào phúng.
Bà ta từng đánh một trận với Diệp Thiên, dù rất ngắn nhưng cũng đã cảm nhận được sức mạnh sâu như biển cả của Diệp Thiên, bản thân tự biết khó mà một mình đánh với Diệp Thiên, cho dù sử dụng siêu năng lực của mình đến mức độ cao nhất cũng không chắc có thể chống lại Diệp Thiên.
Mà bây giờ, ba vị trưởng thẩm phán xuất hiện ở đây, quả thật giống như thần linh trợ giúp bà ta!
Một khi Diệp Thiên bị ba người giết chết, chắc hẳn bà ta sẽ có cơ hội rất lớn được chia một phần dị bảo của đồi núi Bắc Áo này!
Xung quanh lặng ngắt như tờ, ngay cả một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, giây phút ba vị trưởng thẩm phán xuất hiện, tất cả mọi người đã mất đi quyền lên tiếng, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Diệp Thiên.
Cấp bậc chiến đấu này đã không phải là thứ mà bọn họ có thể nhúng tay!
“Thật sao?”
Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, trong mắt dần dần bùng lên ý chí chiến đấu.
“Vậy các người còn chờ gì nữa?”
Cậu dang hai tay, nhếch miệng nở nụ cười nham hiểm.
“Diệp Lăng Thiên, cậu liên tục chém giết cao thủ của viện trọng tài chúng tôi, ngay cả con trai của thẩm phán cũng bại trong tay cậu, vậy hôm nay hãy để tôi đến lĩnh hội võ đạo tuyệt thế của cậu!”
Người đàn ông tóc vàng bên cạnh Rivers vung tay, ánh mắt sắc bén chợt lóe, vừa sải bước đã lướt được hơn mười trượng giữa không trung, bàn tay dần dần ngưng tụ ánh sáng thành một cây thương ánh sáng.
Ông ta tên là Jessifer, từng là một nô bộc của giáo triều phương tây, về sau thức tỉnh sức mạnh ánh sáng, nắm giữ sức mạnh ngưng tụ ánh sáng thành thương, được giới võ đạo phương tây gọi là ‘Thánh Thương’.
Thương ánh sáng trong tay ông ta bị nhấc lên, xem như trường mâu mà ném từ không trung xuống.
“Vụt!”
Thương ánh sáng xuyên thủng hư không, phát ra tiếng nổ mãnh liệt, hóa thành một vệt sáng sắc nhọn, đâm mạnh về phía Diệp Thiên.
Thương ánh sáng còn chưa đến đích đã có một cơn gió lốc mạnh mẽ ngăn chặn, mấy cao thủ cảnh giới siêu phàm cách gần đó đều không tự chủ lùi về phía sau.
Trong lòng Vương Trọng Xuân và Song Hùng Thiết Giáp bất chợt trở nên nặng nề, trong tầm mắt của bọn họ, Diệp Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, cây thương ánh sáng này đã bay đến đỉnh đầu Diệp Thiên.
“Hừ!”
Diệp Thiên cười mỉa, lộ ra hàm răng trắng tinh, nhanh như chớp đánh ra một đấm.
“Keng!”
Thương ánh sáng và nắm đấm đụng vào nhau phát ra tiếng va chạm của sắt thép, vang vọng toàn bộ nơi đây.
Mọi người khiếp sợ nhìn theo, chỉ thấy một vệt sáng bắn ngược trở về, cuối cùng hóa thành một cây thương dài, bị Jessifer nắm chặt trong tay.
Mà Diệp Thiên thì không hề nhúc nhích, ánh sáng còn vương trên nắm đấm dần dần tan biến.
“Sức mạnh thật lớn!”
Thương ánh sáng trong tay Jessifer vẫn đang rung động kịch liệt, trong lòng ông ta thầm sợ hãi thán phục.