Chương
Bọn họ cũng biết, người của thiên phủ chắc chắn không chịu tha cho Diệp Thiên nên mới dùng thân phận của Liên minh Võ thuật. Họ định đưa Diệp Thiên ra khỏi Đảo Quốc này rồi tính tiếp, nhưng lúc này, Diệp Thiên dường như không định làm theo lời họ.
“Việc này do một mình tôi gây ra, ai làm người ấy chịu, ông thay tôi xin lỗi giới võ thuật Đảo Quốc này cũng vô nghĩa, hơn nữa ông cũng không thế nào thay mặt tôi được!”
“Mà tôi cũng chỉ là tên bù nhìn trong liên minh, việc tôi làm không lý do gì đế liên minh phải gánh vác hộ!”
“Và tôi càng không có thói quen tìm người giúp đỡ!”
Ánh mắt Diệp Thiên kiên định, ngữ khí càng không chút nề hà. Bên bờ biến Nam Hải, với hơn chục người ở cảnh giới siêu phàm của điện Chiến Thần và viện trọng tài, Diệp Thiên vẫn luôn lựa chọn một mình đối mặt.
ở Long Môn Tây Bắc, cậu cũng phải đối mặt với nửa số thẩm phán trưởng ở viện trọng tài, nào đã từng có chút sợ hãi nào?
Long Định Thiên nhìn ánh mắt của Diệp Thiên, bỗng chốc thấy đau đầu.
Ông ta thật sự không nghĩ đến việc Diệp Thiên lại không suy nghĩ đến vậy. ở tình cảnh này rồi mà vẫn còn nhất quyết chiến đấu.
Thế này thì những lời nói của ông ta về việc Diệp Thiên là thành viên của liên minh hoàn toàn đã bị cậu đạp đổ. Bọn họ đã không còn tư cách đứng cùng phía với Diệp Thiên để bảo vệ cậu nữa rồi.
“Tên nhóc này quả đúng như lời đồn, chỉ thích làm việc theo sở thích mà thôi!”
Đại sư Trí Đức tỏ vẻ bất lực, Đạm Đài Tô Mộc đứng bên cạnh cũng nhẹ hừ một tiếng, sắc mặt có chút không vui.
Cô hoàn toàn không hài lòng với thái độ này của Diệp Thiên.
Bọn họ vượt nghìn dặm vội vã chạy đến Đảo Quốc này giúp đỡ, ấy vậy mà cậu ta lại bảo không muốn bọn hô nhúng tay vào. Còn nói nếu dám nhúng tay thì là đối địch với cậu ta. Quả là kẻ không biết tốt xấu gì!
Trong mắt mọi người, Diệp Thiên có thể là vô địch thời nay, một người chinh chiến khắp thiên hạ. Nhưng trong mắt những cao thủ hoàng cấp lão luyện như họ thì Diệp Thiên cũng chỉ là người trẻ có chút tài mà thôi. Tuy bọn họ coi trọng nhưng cũng chưa từng coi Diệp Thiên có cùng cấp bậc với mình.
“Long Định Thiên, ông lấy cái danh thành viên của liên minh gán cho Diệp Lăng Thiên là vì muốn cứu lấy tiềm năng khủng này cho sức mạnh của thế hệ mới ư? Nhưng tiếc quá, có vẻ nhưng người ta không coi điều đó ra gì rồi!”
Bọn người Inoue nhận thức được điều này liền cười đầy chế nhạo, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Diệp Lăng Thiên, cậu là thành viên của liên minh chúng tôi. Cho dù có là bù nhìn thì cũng liên quan đến liên minh. Việc này không phải việc riêng của cậu.
Nếu như cậu từ chối sự giúp đỡ của liên minh, cậu nên biết điều đó mang nghĩa
gì!”
Long Định Thiên đã lực bất tòng tâm, chỉ đành nói ra những lời này.
Diệp Thiên liếc nhìn ba người phía Long Định Thiên, khẽ bật cười.
“Long Định Thiên, và cả hai vị đứng phía sau ông nữa, tôi biết mọi người xuất hiện ở đây là vì muốn đưa tôi rời khỏi Đảo Quốc. Diệp Thiên tôi trong lòng biết ơn vì điều này. cảm ơn!”
Nói xong, cậu chắp tay cảm ơn ba người phía Long Định Thiên.
Sau đó, ánh mắt cậu chợt lạnh đi, ngữ khí cũng trở nên vô cùng lạnh lùng đầy vẻ chắc nịch.