Chương
“Lẽ nào mày là Thượng tiên chuyến thế à, hay là Ma tổ tái sinh?”
Inoue Ryuei không kìm nén được nữa, liền bộc phát hết ra ngoài, hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Tôi không phải là Thượng tiên chuyển thế cũng không phải Ma tổ tái sinh, tôi chính là tôi, Diệp Lăng Thiên!”
Diệp Thiên chỉ tay vào chính mình, vô cùng tự tin nói với giọng điệu đầy bá đạo.
Cậu giang hai tay ra, giễu cợt nói: “Trận pháp của ông đã bị phá, còn có chiêu nào muốn ngăn tôi nữa không?”
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét qua, Inoue Ryuei lập tức lui về phía sau nửa bước, thân thể cứng ngắc.
“Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận sức chiến đấu của cậu quả thực rất mạnh, cho dù có dùng sức mạnh của Thiên Phủ thì tôi vẫn không thế thắng nổi!”
“Nhưng nhát kiếm lúc nãy của cậu muốn thi triển được cũng không phải chuyện dễ, chuyện này coi như giới võ thuật Kitetsu đã sai, vậy mọi ân oán coi như xong, được chứ?”
Inoue Ryuei vô cùng kinh hãi, ba người cộng sự đều đã ngã xuống, trước đó còn có bốn hoàng cấp khác tan biến, cộng thêm việc Tuyệt hồn sát trận bị phá, giới hạn của ông ta đã hoàn toàn bị Diệp Thiên làm cho sụp đổ.
“Đã quá muộn để cầu hòa rồi!”
Diệp Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, Đoạn Hồng trong tay vụt lên.
“Tôi đã nói rồi, từ hôm nay, Kitetsu sẽ không còn vua!”
Vừa dứt lời, sát ý trong mắt Diệp Thiên lại càng thêm kiên định.
“Diệp Lăng Thiên, mày thật sự muốn không chết không thôi đúng không?”
Sắc mặt Inoue Ryuei thay đổi rõ rệt, tức giận nói.
“Bọn người Kitetsu các người sao mà hết kẻ này đến kẻ kia lắm lời thế?”
Diệp Thiên căn bản không thèm quan tâm, lập tức tung quyền.
Thôn Nhật Nguyệt!
Inoue Ryuei chợt hoảng sợ, cứ
tưởng sau nhát kiếm vừa rồi Diệp Thiên đã bị tổn hại lớn, cho nên khó có thể sử dụng sát chiêu, nhưng lúc này Diệp Thiên tung quyền lại không hề giảm sức lực, vậy thì có thể thấy được nhát kiếm lúc nãy không hề có tác dụng gì với Diệp Thiên cả.
“Khốn kiếp!”
Nắm đấm từ trên trời rơi xuống, Inoue Ryuei lập tức hét lớn, ông ta biết Diệp Thiên sẽ không bao giờ tha cho mình.
“Thần hãm bí pháp, Thiêu Hồn Chi Thuật!”
Inoue Ryuei không hố danh là anh hùng, ngay khi cảm nhận được Diệp Thiên định giết mình, ông ta lập tức tự cắn lưỡi, một ngụm máu phun ra rồi tan vào ngọn lửa đang cháy rực trên người ông ta.