Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, trong mắt Đường Đôn Nho lóe lên sát ý, ông ta đã xếp Diệp Thiên vào danh sách những người chắc chắn phải giết.
Uy nghiêm của Đường Môn, kè nào dám sỉ nhục ắt phải chết, trừ khi cậu mạnh hơn Đường Môn.
“Thế sao?”.
Diệp Thiên nghe vậy bèn gật đầu, tiến đến phía trước, từng bước đi lên võ đài Lư Sơn.
Cách cậu bước lên võ đài chắc chắn là bình thường hơn cách đám người Quách Tùng Niên, Tiền Trọng, Đường Đôn Nho bay lên chớp nhoáng gấp vô số lần, cậu chỉ bước lên bậc thang như thường.
Các võ giả đứng
xem xung quanh đều nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Đên bây giờ, bọn họ vẫn không nhìn ra Diệp Thiên có năng lực gì đặc biệt để có thể đánh gãy chân của Đường Tu Văn, còn xứng để Đường Đôn Nho đích thân khiêu chiến.
Diệp Thiên đã bước lên bậc thang, đứng cách Đường Đôn Nho mười trượng, chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu xa, bình thản.
“Trận đấu này để phân định thắng thua hay là quyết chiến sống chết?”.
Cậu khẽ hé môi, lời nói truyền ra.
Đường Đôn Nho nghe thấy, nụ cười nơi khóe môi càng thêm giễu cợt, ông ta nghĩ Diệp Thiên đã cảm thấy sợ ông ta.
“Diệp Lăng Thiên, từ ngày cậu làm truyền nhân của Đường Môn bị thương thì đã là kẻ địch sống còn với Đường Môn chúng tôi!”.
“Trận đấu này chúng ta sẽ phân định thắng thua, cũng quyết chiến sống chết!”.
“Cậu và tôi chỉ có một người có thể sống sót đi xuống võ đài Lư sơn!”
Câu nói của Đường Đôn Nho nhất định là lời tuyên bố sẽ giết chết Diệp Thiên.
Các võ giả xung quanh nín thở, nhìn lên võ đài.
Bọn họ biết trận đấu này Đường Đôn Nho sẽ không nương tay.
Tại đây có hình ảnh
.