Chương
“Kiếm cổ sao?”
Một bóng hình đã lâu không gặp đột nhiên hiện lên trong đầu cậu.
“Là Yến Khinh Vũ à?”
Yến Khinh Vũ – cái tên đã lâu rồi cậu không nghe thấy.
Quen biết Yến Khinh Vũ là một sự trùng hợp hiếm có trong đời người. Khi còn ở Trung Đông, trong khu mật tàng của sa mạc, Yến Khinh Vũ với cơ thể trần truồng bị khoa trong làn nước băng và bị cướp mất thần hồn, cuối cùng được cậu cứu thì mới có đoạn giai thoại phía sau.
Đối với Yến Khinh Vũ, cảm giác của Diệp Thiên có được là một sự thần bí vô cùng lớn.
Trong số những cô gái mà Diệp Thiên từng gặp, Yến Khinh Vũ chắc chắn là người có thực lực mạnh nhất, lai lịch còn thần bí, thậm chí Diệp Thiên có thể khẳng định cô gái này không thuộc về thế giới trần tục mà tới từ tiểu thế giới.
Tiừ lân tuước, sau khi Yến Khinh Vũ rời khỏi thủ đô thì cậu không còn liên hệ gì với cô gái nữa. Họ không còn gặp mặt, thậm chí bình thường thì cậu cũng không còn nhớ tới cô ta nữa. Bây giờ, có người mang kiếm cổ tới nhà họ Diệp. điều này khiến Diệp Thiên nhớ ngay đến cô gái. Dùng cách thức đặc biệt và thần bí như vậy, ngoài Yến Khinh Vũ ra thì Diệp Thiên không nghĩ ra được người thứ hai.
“Một bức thư nữa sao?”
Diệp Thiên khẽ lầm bầm, sau đó nói với Diệp Tinh: “Anh biết rồi, anh sẽ nhanh chóng trở về. Trong giai đoạn này, chuyện của gia đình nhờ em giúp đỡ để ý một chút nhé!”
Diệp Thiên tắt máy và nâng ly với ba cô gái.
“Đây có thể nói là lần đầu tiên tôi mời mọi ngươi ăn cơm từ khi quen biết! Cạn ly!”
Ba cô gái cùng nâng ly uống cạn với vẻ vui mừng. Đối với họ mà nói, có thể cùng ngồi với Diệp Thiên đã là niềm vui lớn nhất rồi.
Người đàn ông này, trong lòng họ đã chiếm một vị trí mà người khác khó có thể thay thế được.
Lâm Hiểu Nguyễn nhìn khuôn mặt tuấn tú và sắc bén của Diệp Thiên thì bỗng xao động. Lần gặp này, cô gái cuối cùng cũng đã hiểu ra được nội tâm của chính mình.
Khoảnh khắc này, cô gái đã gạt bỏ toàn bộ sự tự trọng, kiêu ngạo của bản thân. Vì một người hạ thấp mình thì đã sao chứ?
Cô gái đã hạ quyết tâm, ngày mai sẽ sử dụng mối quan hệ của Diệp Thiên, tìm tới giám đốc điều hành chi nhánh Kim Lăng của tập đoàn Lăng Thiên, vực dậy nhà họ Lâm một lần nữa. Về sau, cô có thể không cần phải hi sinh vì nhà họ Lâm nữa và có thể làm một người phụ nữ bình thường lẳng lặng chờ đợi cậu rồi.
Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ lúc này của Lâm Hiểu Nguyễn. Cậu vừa trò chuyện vừa uống rượu với ba cô gái và nghĩ tới Yến Khinh Vũ.
Cô gái này, biến mất cũng đã được một khoảng thời gian rồi. Giờ đột nhiên cử người xuất hiện ở nhà họ Diệp, còn mang tới một thanh kiếm cổ và một bức thư thì rốt cuộc là vì lý do gì đây?
Cuộc sống về đêm của Kim Lăng thật khiến người ta cảm thấy say đắm. Đêm nay, Diệp Thiên cùng ba cô gái uống tới say trong khách sạn nổi tiếng nhất của Kim Lăng. Cuối cùng, Diệp Thiên diễn vai thiên sứ, không biết đã giao huấn biết bao nhiêu gã định bắt chuyện và lợi dụng ba cô gái rồi đưa họ quay về nghỉ ngơi, sau đó lẳng lặng rời đi
Lần này, cậu không hề ngồi bất kỳ phương tiện giao thông nào mà tập trung chân nguyên nhanh chóng đi về thủ đô.
Với tính cách của Yến Khinh Vũ thì chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm những chuyện như vậy. Cô ta đưa kiếm cổ tới nhà họ Diệp, hơn nữa còn để lại thư thì chắc chắn là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.