Chương
Diệp Tinh khẽ tái mặt, cảm giác chuyến đi lần này của Diệp Thiên không hề đơn giản. Cậu ta vội vàng nói: “Anh cả, lần này anh đi…bao lâu mới về?”
“Bao lâu à?”, câu hỏi này khiến Diệp Thiên khựng người.
“Sợ rằng anh chẳng thể trả lời được câu hỏi này. Thuận lợi thì khoảng một tháng, còn không thì…”
Diệp Thiên không hề nói tiếp nhưng Diệp Tinh đã hiểu. Sau khi Diệp Tinh trầm mặc một lúc thì mới nói ra sự nghi ngờ của bản thân.
“Anh, nơi mà anh định đi, lẽ nào…”
Trong câu hỏi của cậu ta dường như đã có câu trả lời. Nơi mà đến ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy nguy hiểm, không chắc chắn khi nào có thể quay về, ngoài tiểu thế giới ra thì có lẽ không còn nơi thứ hai.
“Đúng vậy!”
Diệp Thiên gật đầu và đứng dậy.
“Dù nhà họ Diệp có anh hay không thì vinh quang hàng trăm năm của nhà họ Diệp vẫn cần có người kế thừa!”
“Mà em là lựa chọn phù hợp nhất. Có khi khi không còn chỗ dựa thì lại là chuyện tốt đối với em. Có chỗ dựa chỉ khiến em khó mà bước cao hơn lên được!”
Diệp Tinh nhìn vẻ mặt ôn hòa của Diệp Thiên thì không còn cảm thấy hoang mang nữa mà chỉ càng thêm quyết tâm
“Anh cả, trước khi anh trở về thì nhà họ Diệp cứ để em bảo vệ!”
Diệp Thiên nhìn Diệp Tinh. Một lúc sau mới gật đầu.
Đối với cậu mà nói, lúc này Diệp Tinh mới thật sự trưởng thành.
Một đêm trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên ở một góc sân nhỏ của nhà họ Diệp gặp Mộ Dung Vô Địch.
“Cái gì?”
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Mộ Dung Vô Địch bỗng khựng người: “Cậu định đi tiểu thế giới sao?”
Nhà Mộ Dung từng là một trong những gia tộc của tiểu thế giới nên đương nhiên biết rất rõ lịch sử của nơi đó. Ông ấy biết rất rõ, đó là địa ngục khủng khiếp đối với người trần mắt thịt.
“Đúng vậy!”, Diệp Thiên gật đầu: “Tôi có hai lý do không đi không được!”
Cậu nói xong bèn phất tay, gió nổi lên ở một góc sân, chín bóng hình lần lượt xuất hiện trong không trung với thực lực vô cùng hùng mạnh. Tất cả họ đều là vương cấp đỉnh phong. Trong đó có một người thậm chí đã bước vào hoàng cấp.
Mộ Dung Vô Địch nhìn lên không trung khẽ tái mặt. Trong chín người này, có vài người mà ông ấy từng gặp. Đó chính là mấy vị thẩm phán trưởng đứng đầu viện trọng tài với thực lực cực kỳ mạnh.
“Đây là…”
Diệp Thiên cười thản nhiên: “Bọn họ trước đây là người của viện trọng tài, giờ làm việc cho tôi, là chín người của điện Đế Vương!”
“Sau khi tôi đi thì toàn bộ họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ông, thấy ông như là thấy tôi!”
Mộ Dung Vô Địch nghe thấy vậy thì bỗng cảm thấy khâm phục Diệp Thiên hơn nữa. Diệp Thiên không chỉ mạnh mà còn sở hữu một đội ngũ chiến đấu hàng đầu thế giới. Đúng là chẳng có ai có đủ tư cách để đối đầu với cậu.
“Tuân lệnh!”, Mộ Dung Vô Địch chắp tay sau đó hỏi: “Ân công định khi nào xuất phát!”