Chương
“Phải đó!”
Diệp Thiên không đáp lại, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi hơn phía sau người thanh niên này bước nhanh ra đứng bên cạnh người thanh niên.
“Phải đó, khu rừng rậm này là nơi nguy hiểm nhất ở Mai Thành. Nếu không phải sư huynh Lăng Phong dẫn dắt, cho dù là chúng tôi thì cũng không dám tùy tiện đặt chân tới đây, người này thật không biết trời cao đất dày là gì, dám đi lung tung ở chốn tử địa như thế này!”
Cô ta nói lúc thì nhíu mày, khi lại nở nụ cười, cô ta nhìn người thanh niên trẻ đẹp trai kia, đôi mắt như làn sóng mùa thu, mang đầy tình ý.
Cô gái mặc váy trắng đứng ở phía trước với nam thanh niên có làn da trắng sáng như sương, lông mày hơi cong, thần thái tuyệt vời, chỉ một thời gian nữa thôi, cô ta chắc chắn sẽ trở thành một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành.
Cô ta liếc nhìn Diệp Thiên, sau đó hờ hững nói: “Tiểu Nhứ, đừng nói như vậy, có lẽ anh ta đi sai hướng nên mới đến nhầm nơi này!”
Nói xong, cô ta bước lên phía trước và gọi Diệp Thiên: “Này, anh mau lại đây đi, ‘Diêm Lang’ đó không dễ đối phó.
Nhát kiếm của sư huynh Lăng Phong vẫn chưa giết chết được nó đâu!”
Người đàn ông trẻ tuổi thấy cô gái mặc váy trắng quan tâm đến một người ngoài chưa từng gặp bao giờ như vậy, lông mày của hắn đột nhiên nhăn lại, nảy sinh vẻ bất mãn, nhưng bởi vì cô gái mặc váy trắng đang có mặt ở đây nên hắn không thể hiện ra ngoài mà chỉ lạnh lùng nói: “Muốn sống thì mau lại đây, với năng lực kém cỏi của cậu, Diêm Lang chỉ cần vồ một nhát là đã có thể xé nát cậu rồi!”
Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Trong nhóm thanh niên nam nữ này, người mạnh nhất là gã thanh niên kiêu ngạo và cô gái xinh đẹp váy trắng kia, tất cả đều đã bước vào ngưỡng cửa vương cấp, chỉ yếu hơn một bậc so với cô gái Yến Khinh Vũ lúc trước Diệp Thiên tình cờ gặp.
Bảy thanh niên nam nữ phía sau hai người đều ở cấp bán vương, phóng mắt ra khắp đời thường, thiên tài ở cấp độ này là rất hiếm, nhưng lúc này Diệp Thiên đã đụng độ chín người bọn họ cùng một lúc.
Không chỉ vậy, trong cơ thể của những người này đều đang chạy bằng một loại sức mạnh khác vượt trội hơn các võ giả ở thế giới trần tục…chính là chân lực.
Xét ra, nếu những người này dốc toàn lực, e rằng bọn họ có thể chiến đấu được với hoàng cấp trong thế tục.
“Tiểu thế giới thật đúng là chốn Ngọa hổ tàng long!”
Diệp Thiên càng ngày càng chắc chắn vị trí của cậu lúc này chính là tiểu thế giới.
“Nhóc con, cậu điếc rồi à?”
Nhìn thấy Diệp Thiên ngẩn ra, không trả lời, vẻ mặt của tên Lăng Phong kiêu ngạo kia trở nên ảm đạm hơn, hắn lập tức quát mắng.
Diệp Thiên lúc này mới phản ứng lại, cậu lạnh lùng liếc mắt nhìn gã thanh niên, Diệp Thiên cậu tung hoành khắp thiên hạ, được mệnh danh là Đế Vương Bất Bại, đâu đã từng bị ai quát nạt như thế này?
Cho dù đây là tiểu thế giới, cũng không ai có tư cách chỉ trỏ bảo cậu phải làm cái gì.
Cậu đang định đáp lại, nhưng lúc này, bụng dưới truyền đến một cơn đau dữ dội, sau đó càng thêm đau đớn, giống như không gian hỗn loạn đang xé rách da thit câu.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”