Chương
Nhân lúc Tân Hạo đang đờ đẫn, La Thanh Chỉ chuyến động, lao vọt qua hắn ta, tới bên cạnh La Túc.
“Anh La Lúc, anh không sao chứ?”
La Túc vội vàng lắc đầu, anh ấy tỏ ra ngờ vực: “Cô hai, ban nãy là cô ra tay tương trợ à?”
La Thanh Chỉ xua xua tay, đôi mắt đẹp hấp háy đảo qua bầu trời.
“E là có cao nhân tương trợ mới cứu anh một mạng!”
“Cao nhân?”, La Túc nghe vậy, biểu cảm càng thêm ngạc nhiên.
Có thể cứu được anh ấy trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, còn nhanh chóng tiêu diệt hai vị siêu phàm phàm phẩm mà không hề lộ diện, dạng tu vi này, đến cả La Thanh Chỉ cũng chưa từng đạt tới. Cho dù là các trưởng lão và người hướng dẫn của học viện Khiên Kha cũng chưa chắc đã có được thực lực này, cao thủ như thế sợ rằng có thể đứng vững ở Huyền Môn, sao lại xuất hiện ở đây chứ? Tại sao lại cứu nhân vật nhỏ bé không đáng kể như anh ấy được?
Tân Hạo đứng trong không trung mà nhíu mày, cường giả xếp hạng chín trong bảng Huyết Đồ này lần đầu cảm thấy không tự tin, lông măng trên người dựng ngược lên, hết sức đề phòng.
Có thể cứu người trước rồi giết người sau trong tình huống không hề phát ra động tĩnh nào, chắc chắn là tu sĩ luyện thần tu luyện sức mạnh linh hồn. Loại đối thủ này là đáng sợ nhất, hắn ta tin rằng người ra tay có thực lực và tu vi hơn hẳn mình.
Cảm quan khắp cơ thể hắn ta được phóng đại hết cỡ, muốn phát giác phương hướng của người đã ra tay. Thế nhưng bằng cảm nhận của hắn ta, trong phạm vi hàng nghìn mét vuông xung quanh đây, ngoại trừ La Thanh Chỉ và mấy kẻ “phế vật” không hề có tu vi đang nấp sau bãi sa mạc, hắn ta không cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào khác.
Vậy nhưng không ai phát hiện ra, Diệp Thiên nấp sau bãi sa mạc, thần mang trong ánh mắt vừa lóe lên rồi biến mất ngay!
“Chẳng lẽ ban nãy là sự cố ngoài ý muốn, trên người hộ vệ nhà họ La có thứ bảo bối gì đó có thể phòng thủ và phản công?”
Tân Hạo cảm nhận một hồi lâu nhưng không có kết quả gì, hẳn ta trầm ngâm trong thoáng chốc rồi giật mình nhận ra.
Nghĩ đến đây, hắn ta càng thêm chắc chắn, ánh mắt lại một lần nữa đảo về phía La Thanh Chỉ.
“Không ngờ trong số hộ vệ của nhà họ La cũng ngọa hổ tàng long đến vậy, không hổ là một trong hai đại gia tộc của Mai Thành!”
“Tiếc rằng, thủ đoạn như thế, các người có thể dùng tới lần thứ hai không?”
Hắn ta nói xong rồi khẽ gầm lên, huyết đao lại vung ra, đao mang quét ngang bầu trời rồi đột ngột chém xuống.
La Thanh Chỉ đứng thẳng người, chuẩn bị tiếp tục nghênh chiến, nhưng đúng lúc này, một luồng sáng màu tím rất mảnh đột nhiên phóng tới.
Luồng sáng này xuyên qua hư không, tốc độ gần như tốc độ âm thanh, nó tới nơi ngay khi huyết đao xuất ra, đâm thẳng vào đao mang.
“Răng rắc!”
Đao mang khổng lồ lập tức vỡ vụn, Tân Hạo cũng run rẩy lùi về sau ba bước, biểu cảm lộ vẻ nghiêm trọng.
Mà ánh sáng tím kia cũng rơi xuống đất, hòa lẫn vào trong sa mạc, bấy giờ đám đông mới nhìn rõ, đó là một thanh cổ kiếm toàn thân tím sẫm.
“Kiếm u Tử?”
Tân Hạo khẽ lầm bầm, La Thanh Chỉ cũng thoáng biến sắc.
“Là hắn?”