Chương
Cô ấy ho một tiếng, vội vàng buông tay rồi lui về sau, cố gắng che giấu: “Không có gì, vết thương nặng của anh vừa mới khỏi, tôi kiểm tra thương thế của anh thôi!”
Cô ấy không nói ra chuyện Lăng Phong gắn ấn ký linh hồn lên người cậu vì không muốn Diệp Thiên có gánh nặng tâm lý, Diệp Thiên cũng không vạch trần cô ấy, ngược lại còn thuận theo, ôm quyền nói với cô ấy: “Đa tạ cô hai quan tâm!”
Gương mặt La Thanh Chỉ khôi phục vẻ bình thường, cô gật gật đầu: “Tiếp tục đi thôi!”
Cô ấy quay về phía trước của đoàn xe, nghĩ tới cảm giác khác thường khi nắm lấy bàn tay Diệp Thiên ban nãy, không khỏi thấy lạ.
“Mình làm sao thế này?”
Cô khẽ khàng lắc đầu, không hiếu sao, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, mà phủ đệ của nhà họ La đã gần trong gang tấc.
Phía Bắc của Mai Thành chính là nơi đặt phủ đệ của La gia – một trong hai đại gia tộc của Mai Thành, chỉ tính riêng diện tích mặt đất đã vượt quá hai nghìn mét vuông, gần như chiếm hết nửa Bắc của Mai Thành, có thể nói là phú quý chết người, uy thế khiếp hãi.
Bên ngoài phủ đệ, mười vị siêu phàm bán bộ lần lượt xếp hàng hai bên, hiến nhiên là thủ vệ.
Nhìn thấy La Thanh Chỉ dẫn đoàn xe trở về, thủ vệ lập tức lên tiếng thông báo, truyền tới bên trong nội đình.
Một người đàn ông trung niên mặc mãng bào màu tím nhanh chóng dẫn đám đông lao ra, khí phách rất chấn nhiếp.
“Cha!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, La Thanh Chỉ rảo bước, cung kính hô lên.
“Thanh Chỉ, cuối cùng con cũng cũng về, ban nãy cha mới nhận được tình báo, đợt này Hắc Ma Giáo liên tục hoạt động, hành động rất ngông cuồng, cha còn lo không biết con có gặp tập kích giữa đường không!”
Người đàn ông trung niên nhìn La Thanh Chỉ với vẻ mừng rỡ, gương mặt tươi cười, người này chính là gia chủ đương nhiệm uy chấn nội môn, danh tiếng hiển hách của nhà họ La, La Không Nhàn.
“Cha, bọn con đúng là đã gặp phải Hắc Ma Giáo tập kích, nhưng may mà có người ra tay giúp đỡ, thế nên cũng coi như hữu kinh vo hiểm!”
La Thanh Chỉ cùng La Không Nhàn tiến vào trang viên của nhà họ La, vừa đi vừa thuật lại sự việc xảy ra trên đường.
Mà Diệp Thần chỉ liếc mắt đánh giá La Không Nhàn.
“Vương cấp chín sao?”
La Không Nhàn chân lực dồi dào, thấp thoáng có dáng dấp long hổ; thực lực của ông ta đã đạt tới đỉnh cao của vương cấp, nếu thêm một bước nữa là có thể tiến vào hoàng cấp.
Chỉ nhìn một cái, Diệp Thiên đã hiểu, coi như biết được khả năng chiến đấu cao nhất của Mai Thành đã đạt tới mức độ nào. Với suy đoán của Diệp Thiên,
vương cấp chín sao đã coi như cường giả đỉnh cấp của Mai Thành rồi, gia chủ nhà họ Lăng ở bên kia có lẽ thực lực cũng ở cỡ này.
Mà trong học viện Khiên Kham, có lẽ trong số những người hướng dẫn và các trưởng lão sẽ có người xuất sắc hơn, nhưng cho dù mạnh hơn La Không Nhàn cũng sẽ không mạnh hơn quá nhiều, cùng lắm chỉ là thực lực hoàng cấp thôi.
Như vậy, coi như cậu mất đi Phệ Thiên Huyền Khí thì nhìn khắp ngoại môn, trung môn và nội môn của tiểu thế giới, cậu vẫn có thể tung hoành vô địch, không tìm ra được bất kỳ đối thủ nào.