Chương
Cô gái này mặc một bộ đồ tím, trên cánh tay đeo một chuỗi lục lạc xinh xắn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh vui tai, trên mặt không dính chút son phấn nào nhưng vẫn lộ ra tiên khí, đôi mắt lúng liếng thanh tú, giống như có thể đọc được lòng người.
Diệp Thiên chú ý thấy diện mạo của cô ấy có vài phần giống với La Thanh Chỉ.
“Chị!
Thấy cô gái kia xuất hiện, La Thanh Chỉ lập tức gọi một tiếng, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Cô gái vừa mới đến lại không có biểu cảm gì, gương mặt lạnh lẽo như sương.
“Thanh Chỉ, lời chị nói với em, em coi như gió thoảng bên tai à?”
“Em là dòng chính của nhà họ La, khác biệt với những hạ nhân thấp hèn này, tối đến còn chạy tới tiếu viện của kẻ ăn người ở ngồi uống rượu với người ta, nếu để người ngoài trông thấy, còn ra thế thống gì?”
La Thanh Chỉ nghe thấy mà khựng lại, cúi đầu, hiển nhiên có vài phần khiếp sợ cô gái này.
Cô gái áo tím trừng mắt nhìn La Thanh Chỉ, sau đó quay sang, ánh mắt rơi xuống người Diệp Thiên, thái độ càng thêm lạnh lùng, giọng nói có vài phần hùng hổ chèn ép người khác.
“Một người ở nhỏ nhoi mà dám xúi giục cô hai uống rượu, lá gan cậu thật không nhỏ!”
La Thanh Chỉ nghe thấy thế mà mặt mũi biến sắc, vội vàng kéo tay cô gái kia.
“Chị, là do em…”
Cô ấy vừa lên tiếng, cô gái kia đã đảo mắt nhìn sang: “Không có việc của em, im ngay cho chị!”
Sau đó cô ấy chỉ ra bên ngoài đinh viện, ánh mắt không có chút tình cảm nào.
“Cho cậu nửa canh giờ, thu dọn đồ đạc cút khỏi nhà họ La. Nhà họ La tôi không cần loại hạ nhân không biết tôn ti sang hèn như cậu, sau này tôi không muốn cậu xuất hiện ở Mai Thành thêm nữa!”
Câu nói của cô gái này giống như hoàng đế hạ thánh chỉ vậy, không cho phép bất cứ ai nghi ngờ hay chất vấn.
Mà Diệp Thiên vẫn ngồi im trên ghế đá, không hề phản ứng, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào cô gái áo tím mà sững người.
Cậu nhìn chằm chằm cô gái áo tím trong chốc lát, cảm nhận được dao động khí tức quen thuộc từ cơ thế cô gái này mà thoáng vui mừng.
“Khí tức này, cực kỳ giống với khí tức năng lượng của Thi Trảm Nguyên!”
“Cô ấy là… người của Tứ Tượng Tông?”
Cô gái áo tím vừa mới tới nơi, chân lực trong cơ thể đã sôi sục, tu vi đã đạt đến vương cấp bốn sao, thiên phú so với La Thanh Chỉ còn mạnh hơn gấp bội.
Nhưng đây không phải thứ Diệp Thiên coi trọng, chuyện khiến cậu thực sự hiếu kỳ chính là hơi thở trên người cô gái này, đều vô cùng giống với Thi Vô Tự -thống lĩnh nhà họ Thi, Thi Đoạn Uyên ban đầu cậu gặp, cũng với Thi Trảm Nguyên đã xuất hiện ở trận chiến hoàng cấp, mặc dù không mạnh như nhóm người Thi Trảm Nguyên, nhưng có thể chắc chắn, là công pháp đến từ một môn phái.
Chỉ một điểm này, Diệp Thiên đã có thể kết luận, cô gái này và Tứ Tượng Tông chắc chắn có liên quan, thậm chí có khả năng cao là đệ tử nhập môn của Tứ Tượng Tông.
Nghe thấy La Thanh Chỉ xưng hô với cô gái, hai người rõ ràng là quan hệ chị em, nhưng cậu cũng không ngờ, vừa mới bước vào thế giới nhỏ đã gặp được một người của Tứ Tượng Tông.
Nhìn thấy Diệp Thiên một lúc lâu vẫn không đáp lời, ánh mắt cô gái áo tím có phần tức giận, giọng điệu lạnh nhạt hơn: “Lời tôi nói, anh có thể thấy không?”
Ánh mắt cô gái không có chút cảm tình, từ nhỏ cô ta đã sống sung sướng an nhàn, thân phận cao quý, hơn nữa thiên phú lại cao, vừa tiếp xúc với hệ thống tu tiên đã lên như diều gặp gió, suốt chặng đường thăng tiến đến nền tảng cao hơn, hiện tại, đã đứng vững trong Tứ Tượng Tông, là mọt trong lục tông Huyền Môn, dù là trong Huyền Môn thiên tài như mây, nhưng cô ta cũng có thể xếp hạng trong năm mươi người, danh tiếng vang xa.