Chương
“Ngoài ra, Huyết Đồ hạng một và hai của bọn tôi đều đang đến nhà họ Lăng rồi, hôm nay Mai Thành sẽ được Hắc Ma Giáo bọn tôi tiếp quản!”
Chiếc quạt gấp trong tay Lộ Minh Không đột nhiên vụt ra một vệt kéo dài mấy chục thước, chém đến eo La Không Nhàn.
“Lên!”
Ba tên Huyết Đồ quát lên, Lý Nham cầm một cây búa nặng, dùng thân hình như đạn pháo lao về phía La Thanh Chỉ, rõ ràng là đang muốn hạ cô ngay lập tức.
Huyết Đao của Tần Hạo chém về phía La Thanh Chỉ, hai đạo quang ảnh va chạm đan xen vào nhau, khiến lửa cháy dữ dội trên bầu trời.
Trong tích tắc, đao quang kiếm ảnh trên bầu trời, dải chân lực không ngừng bắn ra, mọi thứ sớm đã trở thành một mớ hỗn độn.
Ở phía bắc Mai Thành cũng có sức mạnh dao động truyền tới, rõ ràng trận chiến ác liệt đã bắt đầu.
Kim Xà Diễm Nữ hạng năm Huyết Đồ liếm nhẹ khóe miệng, ánh mắt hút hồn lập tức quét đến những người còn lại trong nhà họ La.
“Bọn họ đều đã có đối thủ, xem ra tôi phải chơi cùng các người rồi!”
Cô ta thích hành hạ và giết chết những con kiến không có sức mạnh, đây chính là sở thích của ả, lúc này tất cả cao thủ vương cấp của nhà họ La đều đang đánh nhau trên bầu trời, số còn lại đương nhiên không thể chống lại cô ta.
Với tư cách là đội trưởng bảo hộ của nhà họ La, tuy La Túc biết mình không bằng địch nhưng anh vẫn dũng cảm chiến đấu, cùng với một vài siêu phàm phàm phẩm ở phía sau.
Kim Xà Diễm Nữ nhìn thấy cảnh này, lập tức bật cười thành tiếng.
“Ha ha, một đám ngu không biết tự lượng sức mình, chỉ dựa vào các người mà cũng muốn ngăn cản tôi sao?”
“Đợi tôi bắt được, tôi sẽ cho rắn vàng chui vào từng bộ phận trên cơ thể các người, lần lượt ăn sạch kinh mạch máu thịt!”
Trong mắt ả hiện lên một tia khát máu, ngay khi ả ta định ra tay, một thân hình cao gầy đột nhiên bước ra từ bên cạnh.
“Hắc Ma Giáo đúng không?”
“Tôi thấy chán ghét tác phong hành sự của các người thật đấy!”
Một bóng dáng cao gầy từ bên cạnh đi tới, trong tích tắc, La Túc và những người khác đều bị chặn ở phía sau.
Kim Xà Diễm Nữ thoáng giật mình, còn đám người La Túc sau một hồi kinh ngạc, lập tức kêu lên.
“Cậu Diệp?”
La Túc đang đứng mũi chịu sào cảm thấy vô cùng khó tin, vừa rồi anh đã hoàn toàn tập trung vào việc sẵn sàng liều mạng chiến đấu, nhưng ai ngờ Diệp Thiên được cô hai cứu về lại đứng ra giúp đỡ.
Anh tiến lên một bước, đặt tay lên vai Diệp Thiên.
“Cậu Diệp, cảm ơn vì đã giúp đỡ, nhưng đối phương đều là cao thủ Huyết Đồ của Hắc Ma Giáo, cậu đừng nên ra mặt, cứ để cho chúng tôi thì hơn!”
Một người là “đồ bỏ đi” không có chút tu vi nào của tiểu thế giới, còn một kẻ là cao thủ Huyết Đồ hạng năm, giữa hai người có sự khác biệt rất lớn, đối phương chỉ cần động ngón tay là có thể giết chết Diệp Thiên, La Túc không muốn để Diệp Thiên vì nhất thời bốc đồng mà hy sinh.
“Anh La!”
Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, nhưng không lùi về sau, sau đó cười nhìn La Túc.