Chương
“Đóng băng không gian bằng sức mạnh tinh thần?”
“Làm sao có thể?”
“Đóng băng không gian bằng sức mạnh tinh thần?”
Yến Băng Lăng vẻ mặt kinh hãi, không khỏi thốt lên.
Tu sĩ luyện thần, cho dù là trong số biết bao nhiêu cường giả tu tiên, đều được coi là loại đặc biệt nhất, tu sĩ luyện thần mà sức mạnh đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao sẽ có thể phong tỏa không gian bằng sức mạnh tinh thần, thậm chí có thể đóng băng không gian và thời gian.
Nhưng tu sĩ luyện thần ở cấp độ này, phóng mắt ra khắp tiểu thế giới cũng chỉ có vài lão quái vật trong Thần Ý Môn và Môn chủ của Thần Ý Môn mà thôi. Những người này đều là nhân vật cực mạnh có thể xưng bá một phương. Bất kể người nào trong số họ sức mạnh
cũng đều không kém hơn bà ta, thậm chí còn mạnh hơn bà ta.
Nhưng lúc này, phương thức đóng băng không gian bằng sức mạnh tinh thần này quả thực đã xuất hiện trước mặt bà ta, hơn nữa lại là do một thanh niên trạc tuổi hai mươi thực hiện, làm sao bà ta có thể không kinh ngạc?
Bà ta có thể cảm thấy rằng vị trí mà những người của Thần Ý Môn đang đứng bị bao bọc bởi một sức mạnh tinh thần khổng lồ, Lý Minh Quyền và Cao Hách cũng như đám đệ tử của Thần ý Môn đang ở khu vực đó đều bị mắc kẹt trong đó bởi sức mạnh tinh thần này.
Hơn nữa, trong không gian đó, mỗi một khe hở, mỗi một sắc thái đều tràn ngập sức mạnh tinh thần đang mạnh mẽ dâng trào này, từng ngọn cỏ, cây cối, hoa lá trong khu vực này đều nằm trong sự khống chế của sức mạnh tinh thần này.
Tất cả mọi người có mặt đều rơi vào sự im lặng vô cùng kỳ lạ, Lý Minh Quyền vốn hung hãn lúc trước, lúc này vẻ mặt đông cứng lại, trong lòng chỉ có sự la hét không ngừng và sự khó tin.
“Sao có thể như thế được?”
Ông ta không ngừng thầm gầm thét, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt quá hư ảo.
Ông ta đã dung hợp sức mạnh tinh thần của một tiên hiền của Thần Ý Môn, sức mạnh của ông ta tăng vọt đến mức có thể sánh ngang với cảnh giới truyền thuyết thiên cấp, nhưng đối mặt với Diệp Thiên chỉ trong nháy mắt, ông ta đã bị hạn chế mọi hành động, ngay cả cử động một ngón tay cũng không làm được, thật sự là quá đáng sợ.
Giờ phút này, ông ta và đám người Cao Hách giống như con rối của Diệp Thiên, chỉ cần một ý nghĩ của Diệp Thiên là có thể điều khiến được bất kỳ hành động nào của họ. Mọi thứ đều bị Diệp Thiên nắm giữ trong lòng bàn tay, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.
Chuyện như thế này, ông ta thực sự không thể hiểu được!
Một thiên tài vô song như Cao Hách, ở độ tuổi này, tu vi sức mạnh tinh thần của hắn cũng chỉ có thể so sánh với tu sĩ hoàng cấp tì mỹ, còn Diệp Thiên, chỉ với một suy nghĩ, ngay cả một người thuộc cảnh giới truyền thuyết thiên cấp cũng có thể dễ dàng chế phục. Điều này đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung được nữa mà chỉ có thể gọi là yêu nghiệt.
Trong tiếu thế giới, từ khi nào lại xuất hiện một “quái vật” đáng sợ có một không hai như vậy?
Sau nổi hoảng sợ, trong lòng Cao Hách tràn đầy thất vọng, hắn trạc tuổi Diệp Thiên, thậm chí còn lớn hơn Diệp Thiên, nhưng cuối cùng lại bị đánh bại hoàn toàn trong cuộc cạnh tranh theo đuối Yến Khinh Vũ, không còn mặt mũi nào nữa.
Còn những đệ tử của Thần Ý Môn trước đây đã chế nhạo Diệp Thiên, đặc biệt là cô gái quyến rũ kia mặt mày đều đã tái nhợt, bọn họ chỉ cảm thấy vô vọng, sinh tử của bọn họ lúc này đều do Diệp Thiên kiểm soát. Diệp Thiên muốn giết ai chỉ là chuyện của một ý nghĩ mà thôi.