Chương
Ánh mắt Diệp Thiên nghiêm nghị, nhưng chỉ dừng lại ở thế tay ra hiệu của Bạch Viêm Minh vài giây, ngay sau đó đã dời đi, không có phản ứng gì nữa.
Nhìn thấy Diệp Thiên không có phản ứng gì, Bạch Viêm Minh âm thầm sốt ruột. Nhưng giờ phút này tên đã lên dây, ông ta chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục âm thầm truyền tín hiệu cho Diệp Thiên. Thế nhưng, dù ông ta có ra dấu thế nào, Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Không hổ là Bạch môn chủ, có thể nhìn ra được một ít manh mối, ngoài Tứ Tượng Thần Quân năm xưa ra, ông đúng là vị môn chủ xuất chúng nhất Tứ Tượng Tông”.
Đối diện với câu hỏi của Bạch Viêm Minh, Vân Thiên Chân Quân cười nhạt, nói tiếp: “Không sai, thực lực cao thủ của Vân Thiên Điện chúng tôi tăng vọt là nhờ thần uy tối cao của Thiên Linh Bút!”.
“Nói thật với ông vậy, lần này Vân Thiên Điện chúng tôi phát động chiến tranh là do chính Thiên Luân đại nhân đã gợi ý, Thiên Linh Bút cũng là ông ấy giao cho tôi!”.
“Hôm nay các ông đầu hàng thì không phải là quy thuận Vân Thiên Điện chúng tôi, mà chính xác hơn là quy thuận Đại Thiên Cung, quy thuận Thiên Luân đại nhân!”.
“Cái gì?”.
Bạch Viêm Minh nghe vậy lập tức kinh hãi, trong lòng dâng lên nỗi sợ tột cùng. Mặc dù ông ta đã đoán được từ trước, nhưng bây giờ nghe chính miệng Vân Thiên Chân Quân nói ra, ông ta vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Thiên Luân lại gợi ý cho Vân Thiên Điện phát động chiến tranh của sáu tông Huyền Môn, rốt cuộc là vì sao?
Đại Thiên Cung vốn đã được xếp vào hàng chí tôn của tiểu thế giới, được muôn tông vạn tộc đồng thời cung phụng, không ai không tôn Kinh. Vì
sao Thiên Luân còn khiến Vân Thiên Điện đối phó với những môn phái lại trong sáu tông Huyền Môn, tốn công vô ích như vậy? Còn Diệp Thiên, ánh mắt cậu đã trở nên lạnh lùng sắc bén ngay khi nghe thấy.
“Là Thiên Luân sao?”.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, không đợi Bạch Viêm Minh phản ứng, cậu đã bước ra một bước, kéo Bạch Viêm Minh ra sau. “Vốn dĩ Vân Thiên Điện các ông xưng bá tiểu thế giới không liên quan gì nhiều đến tôi. Nhưng Vân Thiên Điện muốn động chạm đến Tứ Tượng tông, lại còn làm chó săn cho Thiên Luân, e rằng chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy được”.
Cậu ngước mắt lên, một tay đưa ngang, chắn toàn bộ núi Tứ Tượng ở sau lưng, giống như một cánh tay chống chịu tất cả mọi áp lực, giọng nói vang vọng hữu lực.
“Tứ Tượng Tông tuyệt đối sẽ không đầu hàng Vân Thiên Điện, Diệp Lăng Thiên tôi càng không thể nào đầu hàng Thiên Luân!”.
“Muốn giết tôi, muốn hủy Tứ Tượng Tông thì phải xem ông có năng lực đó hay không!”.
Diệp Thiên đột nhiên đứng ra khiến tất cả mọi người nổi lên xôn xao. Những tu sĩ cao thủ của tiếu thế giới đang đứng tại chỗ xem chiến đều sững sờ trong phút chốc, đồng thời liên tục lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên không biết lượng sức mình.
Trước kia Diệp Thiên chiến đấu với Cao Chấn Tùng và Lạc Vô Cực căn bản là ngang tài ngang sức, còn Vân Thiên Chân Quân ra tay chỉ cần một chiêu đã đánh bại hai người họ, có thể thấy được rõ ràng khoảng cách giữa Diệp Thiên và ông ta.
Trước mặt Vân Thiên Chân Quân có tu vi thực lực đã đạt tới cảnh giới sử thi, Diệp Thiên còn dám cố chấp như vậy, tuy khiến người ta khâm phục, nhưng không ai trông mong vào kết cục của Diệp Thiên.