Chương
Trong bốn cảnh giới sức mạnh của cảnh giới sử thi, Diệp Thiên cũng từng suy tính thử, người vừa đạt đến cảnh giới sử thi Vân Thiên Chân Quân còn chưa thế nắm giữ toàn bộ sức mạnh của cảnh giới sử thi, vậy có lẽ ông ta đã đạt đến cảnh giới sử thi cấp binh, cũng có thể coi là cấp thấp nhất trong cảnh giới sử thi.
Còn sức mạnh giống như Thiên Luân cũng chỉ coi cảnh giới sử thi cấp binh là loại sâu kiến nhưng lại chưa từng đạt đến cảnh giới cấp quân vương, có lẽ sức mạnh của gã là cảnh giới sử thi cấp lãnh chúa, bằng sức mạnh này gã có thể kiêu ngạo xưng bá, thống trị tứ phương.
Nếu như Phệ Thiên Huyền Lực của Diệp Thiên không trở về, sử dụng sát chiêu cuối cùng của cậu là Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần và Phệ Thiên Thần Thể cảnh giới dung nguyên thì cũng không thế nào thắng nổi Thiên Luân.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng, Heracles trước mặt mình lại đạt đến cảnh giới của Thiên Luân.
Trong số đối thủ tu tiên ở Trái Đất mà Diệp Thiên gặp phải, người mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới sử thi lãnh
chúa, vốn dĩ Diệp Thiên nghĩ rằng đối thủ như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thế giới, nhưng sự xuất hiện của Heracles lại khiến cậu nhận ra đây chính là nơi ngọa hổ tàng long.
Dựa vào sức mạnh của Heracles là có thể xưng bá địa cầu, xưng vương thiên hạ!
Khi Heracles triển khai sức mạnh của cảnh giới sử thi lãnh chúa ra, ánh mắt của Huyết tổ và Lang tổ vùng đất tuyết đang đứng ở phía chân trời đều lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Hai người nhìn nhau, giọng nói bao bọc bởi chân lực vang lên.
Huyết tổ trầm giọng nói: “Không ngờ trong thần linh Hy Lạp lại có nhân vật như vậy, xem ra những ngoại tộc tinh không dòm ngó Trái Đất như một miếng
bánh lớn không phải chỉ có chúng ta, chỉ là không biết những thần linh Hy Lạp này đến từ truyền thừa tông phái tu tiên nào trong tinh hà”.
Lang tổ vùng đất tuyết khẽ nâng mắt, giọng nói lạnh lùng: “Trái Đất vốn dĩ là hành tinh có nhiều thế lực tu tiên cạnh tranh với nhau, có vài người vượt qua dự tính nhưng cũng không có gì đáng để ngạc nhiên”.
“Về phần ai có thể lấy được linh tinh Địa cầu, thì phải xem bản linh và khả năng của mọi người, mặc dù một người cảnh giới sử thi cấp lãnh chúa rất mạnh, nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta sợ hãi”.
Huyết tổ nghe thấy những lời đó cũng gật đầu, bóng tối trong ánh mắt lại càng đậm hơn.
Trên mặt biển, Heracles đứng sừng sững, đằng sau là hư ảnh khổng lồ đang nằm ngang, biển và trời dường như bằng nó, uy thế đã đạt đến đỉnh cao.
Hắn nhìn về phía Diệp Thiên, trong sâu thẳm ánh mắt tản ra một tia dữ tợn.
“Diệp Lăng Thiên, đây chính là cảnh giới sử thi lãnh chúa, cho dù cậu có thể thắng được chín người cảnh giới sử thi cấp binh nhưng cũng không thể thắng được cảnh giới sử thi lãnh chúa đâu”.
Hắn vừa nói, vừa giơ cây chùy Lang nha bổng lên trên đầu, đây là lần đầu tiên hắn dùng vũ khí.
“Ánh sáng của Olympus không phải là thứ mà một kẻ phàm nhân như cậu có thể chôn vùi!”
“Chỉ cần dùng đòn tấn công này, tôi có thể tiễn cậu xuống địa ngục đế ăn năn hối lỗi!”
“Phệ Nhật Vĩnh Ngân!”
Hắn hét lớn một tiếng, lang nha bổng trong tay cũng vung mạnh, hư ảnh khổng lồ đằng sau hắn cũng làm cùng một động tác. Lang nha bổng khổng lồ thuận thế nện xuống, vô số thiên địa linh lực đều tập trung tụ lại ngay lúc này, rồi tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, hóa thành một bầu trời sao mênh mông, phủ xuống Diệp Thiên!
Cùng với cú đánh này, bầu trời tối sầm lại, mặt trời vốn đang rực rỡ, cũng bị che chắn!
Một đòn, đã nuốt chửng mặt trời!