Chương
“Anh nói vậy là sao?”
Cậu nâng mắt nhìn Heracles, giọng điệu chất vấn.
Heracles cảm nhận được sát ý đột nhiên bùng nổ từ Diệp Thiên, cũng không hề nhượng bồ, trái lại cười thản nhiên.
“Diệp Lăng Thiên, vừa nãy cậu cũng nói rồi, giữa tôi và cậu thuộc về phe cánh khác nhau, không cùng lập trường, rất xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu thêm tin tức gì nữa!”
“Nếu cậu muốn biết, thì tự mình đi tìm đáp án đi!”
Hẳn vừa dứt lời, chân lực quanh người bỗng chốc bùng phát, máu thịt nơi cánh tay bị chặt đứng lại bắt đầu điên cuồng dao động, huyết khí tràn ngập tuôn trào, mọi người hoảng sợ nhìn, cánh tay bị đứt của hắn lại mọc lại với tốc độ mắt thường thấy rõ, mãi đến khi hoàn hảo như ban đầu.
“Sức mạnh tái sinh?”
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Thiên cũng có chút kinh ngạc.
Thân thể đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Thần Thể, theo lý thuyết đúng là có thể làm được chuyện tái sinh thân xác, nặn lại thân thế, nhưng đó đa phần là năng lực đặc biệt mà một vài người tu luyện thân thể với vết kiếm đâm nghiêng mới có, ví dụ như dị tộc Huyết Tổ dựa vào huyết dịch sinh linh để làm nguồn sức mạnh của bọn họ, hoặc như dị tộc Lang tổ vùng đất tuyết với thế chất cực kỳ đặc thù, chỉ cần không bi thương đến nguồn sức mạnh của bọn họ, thì đều có thể làm được chuyện tái sinh thân thể.
Mà giống như các võ giả tu sĩ luyện thể bình thường, thông thường mà nói, mặc dù là tu luyện đến Tiên Thiên Thần Thể, nhưng muốn có được sức mạnh tái sinh, cũng chỉ có một số cực kỳ ít người, ví dụ như Phệ Thiên Thần Thế của Diệp Thiên lúc này, có thể tái sinh thân thể, nhưng ngoài ra, Diệp Thiên cũng chưa từng gặp tu sĩ bình thường hoặc võ giả nào có thể làm được chuyện tái sinh
thân thể này.
Nhưng bây giờ, Heracles lại làm được đến bước này, khiến Diệp Thiên lại càng coi trọng hơn.
Vị thần sức mạnh của Hy Lạp cổ này, quả thực uy lực mạnh mẽ! Ánh mắt Diệp Thiên dần thay đổi, trở nên lạnh nhạt, kiếm Thánh Hồn trong tay cũng chậm rãi nâng lên, hào quang trên kiếm cũng tỏa ra mạnh hơn.
Đối diện với một đối thủ khiến người ta tôn trọng, những gì cậu muốn làm chính là dùng hết sức lực, đánh bại triệt để, như vậy mới là sự tôn trọng tuyệt đối với đối phương! Mà ngay khi Diệp Thiên nâng tay chuẩn bị xuất kiếm, thì một tiếng gầm nặng nề đột nhiên phát ra từ phía sau.
Chỉ nhìn thấy luồng huyết quang lóe lên, phân nửa mặt biển đều nhuộm sang màu đỏ kỳ quái, sau đó một bàn tay bén nhọn lao ra từ trong biển máu, chụp lấy từ phía sau Diệp Thiên nagy vị trí tim.
Diệp Thiên cảm nhận được kình phong áp sát người, lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó bả vai dao động, khuỷu tay nghiêng ra sau, va chạm với bàn tay tấn công từ phía sau kia.
Khuỷu tay và bàn tay va chạm, khiến cả mặt biển đều rung động, sóng biển dập dờn dao động.
Thân hình Diệp Thiên run lên, sức mạnh dồn dập khiến cậu bước một bước về trước, còn bàn tay kia cũng bị khuỷu tay đẩy lùi, biển máu dao động nặng nề, sau đó một bóng người di chuyển trên biển máu.
Diệp Thiên vẫn chưa quay đầu lại, trong hư không lại vang lên tiếng gầm nhẹ, chỉ thấy một bóng tay màu đen tấn công trên không, chụp về phía đầu Diệp Thiên.
Ánh mắt cậu nghiêm trọng, cánh tay chặn lại một bên, một quyền đánh mạnh vào bóng tay kia, khiến nó vỡ tan, nhưng bản thân cậu cũng bị chấn động đẩy lùi nửa thước, bàn chân nặng nề đạp trên mặt biển.