Chương
Diệp Thiên bị thương lập tức rên lên một tiếng, kiếm Thánh Hồn cũng không nắm vững được nữa. Hades nhân cơ hội vận dụng sức mạnh, trăng lưỡi liềm màu đen bùng lên ánh sáng đen sẫm, mang theo tiếng gào thét của các oan hồn, đập mạnh vào ngực Diệp Thiên.
Sức mạnh điên cuồng chia biển cả làm đôi, Diệp Thiên cũng bị đánh chìm xuống biến, không thấy người đâu nữa, chỉ còn máu loang lổ trên mặt biển.
Nhìn thấy cảnh này, các cao thủ đều sợ hãi, người dân quan sát trận chiến trước màn hình lớn cũng âm thầm chấn động.
Bị hai người cảnh giới sử thi cấp lãnh chúa phá phòng ngự ngay chính diện đúng là cú sốc hủy diệt, tất cả mọi người đều biến sắc, tiếng xuýt xoa vang lên khắp nơi.
Trong lòng mỗi người bọn họ đều âm thầm khẳng định, lần này cho dù Diệp Thiên không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Vừa rồi tôi đánh liều ra tay, mong thần địa ngục đừng trách!”.
Trong mắt Lang tổ toát ra ý cười, chắp tay nói với Hades ở trên trời.
Hades liếc nhìn Lang tổ, không hề nổi giận, ngược lại mỉm cười đáp lại.
“Không sao, tôi chỉ cần linh hồn của Diệp Lăng Thiên mà thôi”.
“Còn ai có thể giết cậu ta, tôi không quan tâm!”.
Heracles thấy Diệp Thiên bị hai người họ đánh chìm xuống biển, cảm xúc cực kì phức tạp.
Hades là kẻ địch sống còn của Olympus bọn họ, Diệp Thiên cũng tính là kẻ địch sống còn của Olympus. Nhưng bọn họ một người hành sự khí phách mà lỗi lạc, một người hành sự nham hiểm độc ác, nhìn thấy Hades chiếm lợi thế, hắn cảm thấy không cam tâm.
Nhưng dù có không vui thế nào, hắn vẫn không thể không thừa nhận, sau khi Hades hấp thu tàn hồn của mười mấy người cảnh giới sử thi đã có sức mạnh đủ đế đánh bại hẳn. Diệp Thiên bị chém rơi xuống biển, hắn không hề thấy bất ngờ, bây giờ hắn chỉ nghĩ làm sao để âm thầm đưa Zeus rời khỏi đây.
Nếu bị Hades nhắm trúng vào lúc này, cho dù hắn có hợp sức với Zeus cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Trong lúc hắn đang suy tư, mặt biến phía trước lại có biến động.
Một cột nước khống lồ lao vọt lên trời, cao đến trăm mét. Sau đó, cột nước ầm ầm nổ tung, hiện ra một bóng người đầy mùi máu.
Ánh nhìn của mọi người dồn hết vào người đó, chỉ thấy trên người Diệp Thiên đầy vết thương, áo quần rách tơi tả, trông rất chật vật. Nhưng ánh mắt của cậu lại không hề có thay đổi gì nhiều, vẫn sâu sắc mà lạnh lùng.
“Thần địa ngục Hades!”.
Diệp Thiên ngước mắt nhìn Hades cai quản vạn quỷ, giọng nói lạnh băng.
“Ồng thích sưu tập tàn hồn của người khác như vậy, hôm nay tôi cũng sẽ cho ông nếm mùi bị người khác hút lấy thần hồn!”.
Dứt lời, nơi trán Diệp Thiên bùng lên ánh sáng thần rực rỡ, một con dao ánh sáng to bằng bàn tay phóng ra từ giữa mi mày cậu.
Lưỡi dao ánh sáng hiện ra, Diệp Thiên đưa tay, lướt nhẹ qua bề mặt lưỡi dao ánh sáng. Xung quanh lưỡi dao ánh sáng bỗng có ánh lửa dâng lên, hiện lên màu đỏ máu quỷ dị.
Đó chính là một trong những bản lĩnh cao cường của Diệp Thiên: Lưỡi dao thần niệm – Dao Cấp Hồn!
Dao Cấp Hồn, chuyên khắc vạn hồn!