Chương
Kính linh nhìn chằm chằm Diệp Thiên hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.
“Ai cũng biết căn nguyên linh hồn là thứ vô cùng huyền diệu khó tin, muốn tu luyện hoặc bồi dưỡng linh hồn chỉ có một số rất ít công pháp hoặc thiên tài địa bảo làm được!”.
“Theo như tôi biết, Địa Cầu có một loại thực vật rất hiếm, cộng với công pháp tu luyện của một vị cổ nhân đều có thể sinh ra hiệu quả có lợi cực kì rõ rệt đối với căn nguyên linh hồn”.
“Công pháp và thực vật?”.
Diệp Thiên hỏi tới: “Là cái gì?”.
Chỉ thấy kính linh chắp tay, đạp trên hư không tiến về phía trước, sau đó quay đầu nhìn ra xa chân trời, trong mắt ánh lên nỗi buồn và sự hoài niệm.
“Loại thực vật đó có thể nói là cực kì hiếm thấy, hơn nữa người bình thường không thể gặp được, bởi vì nó sinh trưởng ở sâu trong hang ma phương Tây”.
“Hang ma phương Tây?”.
Nghe đến cái tên này, không chỉ có Diệp Thiên mà cả Thi Tú Vân, Diệp Vân Long, Hoa Vô Đạo đều trở nên chăm chú.
Hang ma phương Tây là một trong những nơi hiểm trở mà các võ giả đương thời đều công nhận. Độ hung hiểm của nó nằm ở trình độ mà ngay cả vương cấp, hoàng cấp cũng không dám tùy tiện bước vào. Đó là nơi hiểm ác chân chính, cho dù là hiện nay, không ai trên thế giới có thể nói rõ tình hình thật sự ở bên trong, càng không có ai thật sự tới được nơi sâu nhất trong hang ma phương Tây.
“Đúng, chính là hang ma phương Tây!”.
Kính linh hạ giọng nói: “Hang ma phương Tây là nơi bị một kẻ tu ma ở phương Tây chiếm cứ vào thời thượng cổ. Ông ta xưng hùng xưng đế ở nơi đó, độc bá một phương, nhưng vì thủ đoạn hành sự của ông ta quá mức tàn nhẫn tanh máu, nên giáo hội Quang Minh ở phương Tây thời kì đó đã tập hợp một trăm người tu tiên hàng đầu, cũng chính là thiên sứ phương Tây thời cổ, tiến hành vây giết ông ta”.
“Trận chiến đó vô cùng kịch liệt, ban đầu hang ma phương Tây là động thiên phúc địa, nhưng lại vì trận chiến đó mà trở thành chiến trường đẫm máu, hóa thành biển lửa luyện ngục”.
“Các thiên sứ lần lượt ngã xuống, kẻ tu ma kia cuối cùng cũng bị đánh bại, nhưng ma khí của ông ta lại xâm lấn cả một vùng đất, cuối cùng khu vực đó biến thành hang ma, từ đó được đặt tên là hang ma phương Tây”.
“Sâu trong hang ma phương Tây chính là nơi kẻ tu ma kia và các thiên sứ phương Tây chiến đấu mãnh liệt nhất. Máu của thiên sứ đại diện cho sức mạnh Quang Minh và máu của ma tu đại diện cho sức mạnh tà ác nhiều lần hòa lẫn vào nhau, tan trong đất, cuối cùng sản sinh ra một loại thực vật kì lạ, tên là hoa Bạch Ám”.
“Hoa Bạch Am là loài hoa cực độc. bất kể là thân quỳ hay súc sinh ăn nó đều sẽ chết ngay lập tức. nhưng khi nghiên nó thành chất lông thì lại có ích rất lớn cho căn nguyên linh hôn.
“Sâu trong hang ma phương Tây? Hoa Bạch Ám?”.
Hai mắt Diệp Thiên lóe sáng, trên mặt đã mở hồ có về quyết tâm.
“Hoa Bạch Ám!”.
Nghe kính linh nói ra tên của loài thực vật đó, Thi Tú Vân và Yến Khinh Vũ đều sửng sốt, sau đó bọn họ như nghĩ tới điều gì, đồng thời ngẩng đầu lên.
Thi Tú Vân nhìn về phía kính linh, kinh ngạc hỏi: “Hoa Bạch Ám mà ông nói có phải là loài hoa kì lạ có thể đắp nặn thần hồn, thôi thúc tinh thần được ghi chép trong nhiều sách cổ ở tiểu thế giới – hoa Song Sắc không?”.