Chương
Lí Thanh Du nôn ra một ngụm máu tươi khiến cho đám bọ cạp càng điên cuồng hơn. Bọn chúng càng tàn bạo hơn khi nãy, đồng loạt lao lên như muốn nuốt chửng cả ba người.
Lí Thanh Du cười khổ. Đúng là ba người định liều chết lần cuối thì có giọng nói nhàn nhạt vang lên.
“Lí Thanh Du đúng là tôi đã không nhìn lầm người, Lăng Uyên Thần Kiếm do cậu sử dụng quá phù hợp!”
Cậu vừa dứt lời thì ba người tỏ ra kinh hãi, đám bọ cạp hùng hậu đang vồ vập tấn công cũng bắt đầu tách ra làm hai thành một con đường như nhìn thấy một con mãnh thú vậy.
Giữa con đường, một bóng hình với mái tóc dài đang chậm rãi bước tới.
Âm thanh vọng tới vô cùng đột ngột khiến ba người thất kinh và tái mặt.
Ở một nơi hoang vu không một bóng người và đầy rẫy dã thú trùng độc như thế này, ngoài ba người bọn họ ra thì vẫn còn những người khác sao?
Ba người kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại thì thấy đám bọ cạp đã dạt sang hai bên đường. Một bóng hình cao lớn đầy tự tin bước tới, cuối cùng dừng trước mặt ba người.
Nhìn thấy người này, Lí Thanh Du và Kỷ Nhuộc Yên đều đanh lại và thất kinh.
Bọn họ không ngờ lại gặp Diệp Thiên ở đây, hơn nữa còn trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc! Sau khi ngạc nhiên thì họ lập tức cảm thấy vui mừng và kích động khôn xiết. Bọn họ biết rõ rằng, Diệp Thiên xuất hiện là bọn họ được cứu! người thanh niên tóc vàng nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Diệp Thiên chẳng buồn nhìn đám bọ cạp chỉ thản nhiên nói với Lí Thanh Du: “Có thể đột phá trong tình huống như thế này có thể thấy được tiềm lực của cậu rất lớn, tương lai tiền đồ vô lượng đấy!”
Người thanh niên tóc vàng nghe thấy vậy thì chau mày.
Lí Thanh Du hiện tại đang là người thuộc cảnh giới siêu phàm thần phẩm, còn Diệp Thiên nhìn cũng chỉ cỡ tuổi bọn họ mà lại đánh giá Lí Thanh Du với giọng điệu như vậy thì đây chính là cách nói chuyện mà chỉ có người bề trên nói với người bề dưới thôi.
Nghĩ tới việc Diệp Thiên chẳng thèm quan tâm tới đám bọ cạp thì người thanh niên kia càng lúc càng ngạc nhiên.
Lẽ nào người thanh niên trước mặt này là một kẻ còn mạnh hơn họ nhiều lần sao?
Nhận được sự khẳng định của Diệp Thiên, Lí Thanh Du tỏ vẻ vui mừng nhưng lập tức khiêm tốn lắc đầu:
“Đế vương quá khen rồi. Nếu như không có thanh Lăng Uyên Thần Kiếm mà cậu tặng tôi thì tôi cũng chẳng cầm cự nổi bao lâu, e rằng cũng chưa cả đột phá thì đã bị đám bọ cạp này nuốt chửng rồi!”
Diệp Thiên không không hề đáp lại, chỉ liếc nhìn Lăng Uyên Thần Kiếm. Dường như thanh kiếm có sự cảm ứng, khẽ rung lên phát ra tiếng kêu leng keng đầy vui mừng.
“Cậu bị thương rồi, điều trị trước đi!”
Cậu nói xong bèn phóng ra một luồng Phệ Thiên Huyền Lực màu đỏ đen và ghim vào trong thiên linh cái của Lí Thanh Du.
Lí Thanh Du nghe thấy vậy bèn gật đầu ngồi xuống và tập trung tĩnh dưỡng.
Câu nói của Diệp Thiên đồng nghĩa với việc nói cho bọn họ biết rằng chỉ cần yên tâm trị thương là được, những chuyện còn lại để cho cậu xử lý.
Kỷ Nhược Yên đứng bên cạnh Lí Thanh Du, nhưng từ đầu tới cuối Diệp Thiên chỉ nói chuyện với Lí Thanh Du chứ không hề nói chuyện, thậm chí không buồn nhìn cô ta khiến cho cô ta cảm thấy ngạc nhiên.