Chương
Mười bảy con yêu thú còn lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Diệp Thiên, chỉ cảm thấy không dám tin vào sự thật trước mắt. Một con yêu thú tu vi đạt đến cảnh giới sử thi cấp binh lại chết như vậy sao?
Bọn chúng thậm chí còn không nhìn thấy rõ Diệp Thiên ra tay thế nào.
Gần như là cùng một lúc, mười bảy con yêu thú đồng loạt lùi về sau nửa bước, ma lực trong cơ thể đều vận chuyển ở mức cao nhất, trên mặt đã không còn vẻ đùa cợt thoải mái như trước nữa.
Chỉ riêng thủ đoạn một chiêu giết chết cảnh giới sử thi cấp binh là đã đủ chứng minh, con người này là một tồn tại cực kì nguy hiểm đáng sợ.
Bọn chúng tu hành vô số năm tháng mới có thể đạt tới cảnh giới sức mạnh như ngày hôm nay, không kẻ nào muốn trở thành vong hồn dưới kiếm mà không hay biết.
“Vẫn là câu hỏi đó, ai đưa tao đi tìm hoa Bạch Ám?”.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng mở mắt ra, liếc nhìn đám yêu thú đang vây xung quanh.
“Ngoài kẻ mà tao vừa mới giết, chúng mày còn lại mười bảy tên”.
“Thế này vậy, tao sẽ cho mười bảy tên chúng mày thời gian suy nghĩ, cứ qua một giây tao lại giết một tên, cho đến khi nào giết hết mới thôi”.
“Trong lúc đó, nếu ai trong bọn mày muốn sống thì hãy tỏ thái độ trước. Nhớ kĩ, cơ hội hiếm có, số người có hạn!”.
Cậu nói xong thì bắt đầu đếm.
“Mười bảy!”.
Khi chữ bảy vừa thốt ra, cậu vung tay đánh một chỉ về phía con yêu thú đầu rắn ở phía bên.
“Vụt!”.
Chỉ phong sắc bén, giống như vũ khí laser xuyên thủng không gian, phát ra một tiếng động nhẹ.
Con yêu thú đầu rắn kia thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, trên đầu nó đã xuất hiện một lỗ máu cỡ ngón tay trỏ, xuyên thẳng từ giữa trán đến sau đầu. Tia sáng màu máu trong mắt nó tối sầm trong phút chốc.
Lại một kẻ cảnh giới sử thi cấp binh ngã xuống tại đây!
Mười sáu con yêu thú còn lại kinh hãi, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo lan từ dưới chân lên tới đỉnh đầu. Bọn chúng sinh sống ở hang ma phương Tây bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp phải chuyện kinh khủng lạ lùng như vậy.
Rốt cuộc kẻ loài người này có lai lịch như thế nào?
Nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không cho bọn chúng thời gian suy nghĩ, tiếp tục đếm: “Mười sáu!”.
Dứt lời, cậu nhẹ nhàng đánh ra một chưởng đến trước mặt.
Tiếng động cực lớn vang lên, chưởng ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như bàn tay Phật trấn áp Tôn Ngộ Không, tạo thành một cái hố hình năm ngón tay sâu mấy chục trượng trên mặt đất. Con yêu thú đầu báo sớm đã biến mất trong chưởng ấn, hóa thành cát bụi.
“Soạt!”.
Lúc này, mười lăm con yêu thú còn lại cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa. Bốn con yêu thú cũng là cảnh giới sử thi cấp binh trong số chúng quay người bỏ chạy, chỉ muốn tránh xa nơi giống như “địa ngục Tu La” này.
“Chạy thoát được sao?”.
Diệp Thiên hoàn toàn không nhìn tới một lần, tia sáng thần trong mắt lóe lên, sức mạnh tinh thần mạnh mẽ lập tức bao phủ đất trời nơi này, không gian trong vòng mấy trăm trượng đều bị cậu phong tỏa. Bốn con yêu thú định chạy trốn kia chỉ kịp xoay người, cơ thể đã đông cứng ở trên không, bị Diệp Thiên lần lượt giết chết.