Chương
“Sợ ông sao? ông cũng đã nói tôi là người phụ nữ của anh ấy, sao tôi lại sợ ông chứ?”.
“Sợ ông sao? ông cũng đã nói tôi là người phụ nữ của anh ấy, sao tôi lại sợ ông chứ?”.
“Dù ông có làm xằng làm bậy ở Lư Thành thế nào, chỉ cần đợi anh ấy đến, ông nhất định sẽ bị anh ấy trừng trị rất thảm. Anh ấy nhất định sẽ không tha cho ông đâu!”.
“Thế à?”, không biết vì sao, nhìn Tiếu Văn Nguyệt tin tưởng Diệp Thiên như vậy, lửa giận trong lòng Thiên Luân lại dâng trào.
“Tốt lắm, cô gái!”.
“Tôi vốn định giết luôn cô, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi”.
“Tôi sẽ giữ cho cô một mạng, để cô nhìn rõ, Diệp Lăng Thiên vô địch bất bại trong lòng cô cuối cùng sẽ chết thảm trong tay tôi thế nào!”.
Gã vừa dứt lời thì vung tay, biến mất trong ma khí. Tiếu Văn Nguyệt cũng biến mất cùng với gã, để lại Lí Tinh Tinh, Vũ Tiểu Khả và những người sống sót khác ở trong thư viện đưa mắt nhìn nhau, đầy vẻ kinh ngạc.
Trong Hoang Vực, Diệp Thiên vẫn đang lo lắng cho an nguy của Tiếu Văn Nguyệt. Đúng lúc đó, một bóng người bước ra từ trong “Thác Trời” phía sau lưng cậu, chính là Cổ Nguyệt Trường Hà.
Trong tay ông ta đang cầm một đóa hoa kì lạ có hai màu đen trắng xen kẽ.
“Tôi nói được làm được, đây chính là hoa Bạch Ám!”.
Cổ Nguyệt Trường Hà vừa nói vừa đưa hoa Bạch Ám cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên đưa tay nhận lấy. Cậu không nói lời thừa thãi nào, lập tức vận chưởng thành đao, sức mạnh pháp tắc của Địa Cầu bị cánh tay cậu dẫn dắt, rót vào tay còn lại của cậu.
Sau đó, cậu vạch một tay ra, cắt ngang qua hư không trước mặt.
“Xoẹt!”.
Một lối đi không gian được hình thành, hành động này khiến Cổ Nguyệt Trường Hà và Hoa Thanh Hà đều vô cùng chấn động.
Diệp Thiên lại không giải thích gì nhiều, chỉ hạ giọng nói: “Đi, chúng ta quay về!”.
Hai người nghe thấy đều rùng mình, bọn họ phát hiện trong giọng nói của Diệp Thiên ẩn chứa một luồng sát ý cuồn cuộn.
Tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào, khí thế mạnh mẽ không thể sánh kịp vô cùng sinh động.
Trận chiến giằng co giữa ma tu mạnh nhất Địa Cầu và Đế Vương Bất Bại sắp chính thức mở màn!
Hoa Hạ, trên một ngọn núi hoang ở ngoại ô thủ đô, không gian hơi dao động, sau đó nứt ra một lỗ hổng. Ba bóng người xuất hiện từ bên trong, đáp xuống núi hoang, chính là ba người nhóm Diệp Thiên vừa từ hang ma phương Tây trở ra.
Trước khi Diệp Thiên vào hang ma phương Tây, cậu cũng có thể tay không xé rách không gian, nhưng lại không thể xác định chính xác có thể tạo nên lối đi không gian giữa giới thế tục và hang ma phương Tây. Tuy nhiên, khi vào trong Hoang Vực, nhận được sự gột rửa của sức mạnh pháp tắc Địa Cầu, độ cảm ứng của cậu đối với không gian cực kì mạnh mẽ. Bên cạnh đó, cậu lo lắng cho an nguy của Tiếu Văn Nguyệt, cho nên chỉ trong một đêm, lần đầu tiên cậu mở ra lối đi không gian, hơn nữa không phải là thông đến Tây Âu, mà là đến thẳng Hoa Hạ.
Bởi vậy nên khi Cổ Nguyệt Trường Hà nhìn thấy hành động của cậu mới kinh ngạc đến vậy.
“Không hổ là đứa con sao trời, có thể tay không kết nối ba nút không gian, thành công mở ra một lối đi không gian xa thế này!”.