Chương
“A Thiên!”
Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy Diệp Thiên, không nhịn được kích động lên tiếng.
Ánh mặt Diệp Thiên nặng nề, đang đinh ra tay cứu Tiếu Văn Nguyệt thì một luồng ma khí màu đen đã phóng tới, kéo Tiếu Văn Nguyệt ra sau, mà bàn tay của Thiên Luân cũng đang siết chặt cổ Tiếu Văn Nguyệt.
“Diệp Lăng Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Ma khí dày đặc khắp người Thiên Luân, tóc đen rối loạn, khóe miệng cười hung tợn khát máu.
Đây là an oán giữa ông và tôi! .
Diệp Thiên nâng tay chỉ Tiếu Văn Nguyệt, lạnh giọng nói: “Thả cô ấy ra, chúng ta giải quyết mọi thứ ở đây!”
Thiên Luân lại không hành động gì, cười lớn thành tiếng: “Thả cô ta ra, đương nhiên có thể!”
“Chỉ là trước đó, tôi phải chơi với cậu một trò chơi đã!”
Gã vừa dứt lời, nâng bàn tay lên, đường phố bên dưới lập tức vang lên tiếng gào thét thảm thương của rất nhiều thú hoang, hơn trăm bóng người đang dần dần tụ tập lại.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn, con ngươi lập tức co lại.
Những bóng người này đều là thiếu niên nam nữ chừng mười bảy mười tám tuổi, hơn nữa, trên người mỗi người đều mặc đồng phục cấp ba Lư Thành, những người này đều là học sinh của trường cấp ba Lư Thành, đều là đàn em của Diệp Thiên, trong đó có không ít bóng dáng mà Diệp Thiên quen thuộc, ví dụ như Vương Viện Viện từng làm MC lễ kỷ niệm trường, với cả Lục Điềm Hi ngây thơ mà Diệp Thiên vô tình gặp trên mạng.
Chỉ là bây giờ, những cô, cậu thanh niên vốn tràn đầy thanh xuân nhiệt huyết này, ai ai cũng loang lổ vết màu đầy mình, miếng dính đầy nước bọt tanh hôi, gương mặt nhăn nhó dữ tợn, hoàn toàn biến thành thú hoang chỉ biết cắn người.
“Diệp Lăng Thiên, không phải cậu muốn cứu cô ta sao?”
Thiên Luân nâng Tiếu Văn Nguyệt lên, nhếch miệng cười.
“Muốn cứu cô ta, thì giết sạch mấy người bên dưới đi!”
Nghe thấy lời của Thiên Luân, Diệp Thiên trước giờ vốn sát phát quả quyết, lại hoàn toàn ngây người! Đây là lựa chọn của ác ma mà trước giờ chưa từng có!
“Thế nào, Diệp Lăng Thiên!”
Bàn tay Thiên Luân giữ chặt cổ Tiếu Văn Nguyệt, chỉ cần khẽ dùng lực thì lập tức có thể khiến Tiếu Văn Nguyệt hương tiêu ngọc vẫn.
“Giết sạch hết người bên dưới thì tôi sẽ tha cho cô ta một mạng!”
Diệp Thiên đứng trên không, sâu nơi đáy mắt là ngọn lửa nóng rực phun trào, nắm đấm cũng đang siết chặt.
Nhưng cậu lại không có hành động gì mà chỉ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vừa giãy dụa vừa đau khổ.
“Hèn… hạ!”
Tiếu Văn Nguyệt khó khăn bật ra từng chữ, ánh mắt căm hận lại có chút không nỡ.
Những người bên dưới đều là học sinh cấp ba Lư Thành, đều là đàn em của Diệp Thiên và cô ta, hơn nữa, trong số những người này đa phần đều rất kính trọng Diệp Thiên, đều xem Diệp Thiên là tấm gương của chính mình.