Chương
Nhưng khi họ còn đang do dự thì mọi thứ đã đảo lộn. Diệp Thiên chỉ cho bọn họ một cơ hội tấn công, làm gì cho cơ hội thứ hai?
Đôi mắt cậu hừng hực, lực tinh thần tạo thành mạng lưới vô hình một lần nữa bao trùm không gian.
Tất cả những người của căn cứ này đều không biết đang xảy ra điều gì. Họ chỉ thấy máy móc trước mặt bị chập điện, đài kiếm soát mất đi tín hiệu, thậm
chí là đến cả các thiết bị dẫn điện lúc này cũng ngừng hoạt động. Những máy móc và vũ khí cao cấp để kiểm soát cũng bị chết máy, hơn mười chiếc máy bay mất đi động cơ lần lượt rơi xuống biển. Hệ thống vũ khí chiến đấu hiện đại đã hoàn toàn dừng hoạt động.
Trong nháy mắt, cả vùng căn cứ rơi vào trạng thái đơtoàn bộ.
“Không thể nào?”
Vị tướng Hợp Chúng Quốc kinh hãi trợn tròn mắt. ông ta đột nhiên nhớ tới bộ phim Godzilla với tình tiết con quái thú trong phim phát ra điện từ khiến cho những thiết bị vũ khí của quân đội hoàn toàn chết đứng.
Những gì mà bọn họ gặp phải lúc này chẳng phải giống y cảnh tượng đó sao?
Sao bọn họ biết được vừa rồi Diệp Thiên đã dùng lực tinh thần của mình làm nhiễu toàn bộ tín hiệu điện từ trong phạm vi mười dặm của căn cứ. Nói một cách thông tục thì cậu đã dùng xung điện khác loại để làm điều đó. Vũ khí của Hợp Chúng quốc dù mạnh tới đâu mà mất đi nguồn điện và khả năng kiểm soát thì cũng chỉ là đống phế liệu mà thôi.
Không còn bị đám vũ khí hiện đại hóa ngăn chặn, lúc này Diệp Thiên lật người, thoắt cái đã đứng ngay trước căn cứ của Kitsap Peninsula. Dưới ánh mắt khủng hoảng của đám đông, người đàn ông giống như thái quân giáng thế đã xuất hiện.
Diệp Thiên nhìn chăm chăm xuống dưới, quét qua đoàn đại binh của Hợp Chúng Quốc với ánh mắt lạnh lùng.
“Hợp Chúng Quốc làm chủ thế giới cũng lâu quá rồi!”
“Hôm nay tôi tới dạy cho các người một bài học, chắc chắn sẽ khắc kỹ trong mỗi người tới lúc chết!”
Cậu khẽ lầm bầm, bàn tay cũng từ từ đưa lên, một luồng điện màu lam được tập trung.
Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm sau khi chiến đấu với Thiên Luân thì đã mất đi lực gia trì của Diệp Thiên nên trở thành cát bụi. Mặc dù thân kiếm đã không còn nhưng lực sấm sét bao hàm trong nó thì vẫn còn được giữ lại trong cơ thể của Diệp Thiên. Cùng với sức mạnh của Diệp Thiên được hồi phục thì sức mạnh sấm sét này cũng lớn dần lên để cậu có thể sử dụng.
“Người bạn, dùng sức mạnh của lại của mình để dạy cho đất nước số một thế giới này một bài học nhé!”
Từng luồng sét màu lam được Diệp Thiên thu vào lòng bàn tay. Từng luồng sức mạnh khổng lồ hợp nhất. Một giây sau, Diệp Thiên đập mạnh tay xuống:
“Chưởng Tâm Lôi!”
Một tiếng nổ vang lên, bàn tay với những quả cầu sấm sét màu lam giáng xuống, cứ thế dưới con mắt trợn tròn của đám đông đập thẳng vào trung tâm của căn cứ Kitsap.
“Ầm!
Khi những quả cầu sáng tiếp xúc với căn cứ thì điện sét lập tức phóng ra tạo thành một biển sấm sét, trải dài khắp bốn phía vào bao trùm lấy toàn bộ căn cứ.
Một đám mây hình cây nấm bùng nố. Ngày hôm nay, người của Hợp Chúng Quốc sẽ nhớ mãi không quên cái này mà được coi là ngày trời phạt.
Cây nấm bằng khói khổng lồ nổ bung lên. Từ xa nhìn trông giống như là vừa có một quả bom hạt nhân cỡ nhỏ dội xuống căn cứ Kitsap, sấm chớp ầm ầm cuộn lên khiến cho toàn bộ kiến trúc của khu căn cứ cùng cơ sớ hạ tàng và nhân viên chiến đấu, thậm chí là chiến hạm bằng thép đều bị hủy diệt.