Chương
Nhưng ông ta không hề dừng lại mà tiếp tục: “Một năm tám tháng về trước, tôi đã từng cử quân đội có vũ trang mai phục và tấn công Diệp Lăng THiên ở khu vực Trung Đông…, mười hai tháng trước chúng tôi cử chiến hạm số ba tiến hành vây giết tiên sinh tại vùng biển gần đảo Gilbert, một tháng trước, chúng tôi liên kết với Long Trìn…”, từng thông tin được nguyên thủ đưa ra khiến cho tất cả những người đang xem màn hình đều khựng lại.
Tới giờ, cuối cùng họ đã hiếu ra lần họp này không phải là bàn chuyện quốc tế mà là một buổi xin lỗi dành cho Diệp Lăng Thiên. Hơn nữa, còn do hai giới chính trị và quân sự cùng đồng thời cúi đầu.
Cú sốc này giống như là vũ khí nguyên tử dội xuống cả thế giới, thậm chí còn hơn cả như vậy.
Người dân hay là các nhà cầm quyền trên toàn thế giới thì lúc này cũng đều kinh ngạc, sau khi sự kinh ngạc qua đi, đọng lại trong họ là sự sợ hãi vô cùng.
Đến cả một nước lớn như Hợp Chúng Quốc còn phải cúi đầu xin lỗi Diệp Thiên thì chắc chắn cậu là nguồn sức mạnh số một chấn nhiếp toàn bộ thế giới vào thời điểm hiện tại rồi.
Sức mạnh của Diệp Thiên rốt cuộc là tới mức nào chứ?
Những kẻ luyện võ trước đó còn gia nhập Long Trì muộn một bước thì lúc này cảm thấy vô cùng vui mừng, may mà họ không gia nhập Long Trì, nếu không thì thứ bọn họ phải đón nhận có lẽ là nỗi sợ và sự tuyệt vọng không khác gì địa ngục mất.
ở Hoa Hạ, trong lòng mỗi người đang dấy lên cảm giác sục sôi. Dù là Lương Long Đình – những nhân vật hàng đầu thì lúc này cũng rưng rưng nước mắt và cảm thấy đầy tự hào.
Trong lịch sử ai có thể đối đầu được với Hợp Chúng Quốc chứ?
Lúc này, đã có một người Hoa Hạ làm được điều đó, hơn nữa còn là một vị tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội của Hoa Hạ. Một truyền kỳ hồi sinh từ cái chết, là người đứng đầu và là người bước ra từ màn hình nói một câu danh ngôn vô cùng ý vị.
“Nước có tướng Diệp thì hà tất phải sợ vạn kẻ địch!”
Ngày hôm nay, cả Hoa Hạ vui mừng khôn xiết. Nhưng nhân vật chính Diệp Thiên thì không có phản ứng gì nhiều.
Sau khi thấy Hợp Chúng Quốc giữ lời hứa, cậu thản nhiên tắt tivi với ánh mắt điềm tĩnh.
Người tu vi thực sự, thực lực khi đã vượt qua giới hạn của địa cầu thì những nước như Hợp Chúng Quốc chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Hợp Chúng Quốc cúi đầu xin lỗi cậu là điều đương nhiên.
Cường quyền không phải là công lý nhưng công lý vĩnh viễn sẽ nằm trong tay kẻ mạnh. Nếu không phải lúc này cậu vẫn chưa hồi phục sức mạnh tới thời kỳ đỉnh cao và phần sấm sét giữ lại trong chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm chỉ còn vài phần thì cậu thậm chí còn không cho Hợp Chúng Quốc có cơ hội xin lỗi mà đã phá hủy luôn vài cứ điểm chiến lược khiến cho bọn họ rút lui hoàn toàn khỏi sân khấu của những nước mạnh trong lịch sử luôn rồi.
Sự việc của Hợp Chúng Quốc kết thúc. Mấy người Thi Tú Vân tiếp tục trở về thủ đô, điều mà Diệp Thiên lo lắng khiến cho cậu cứ canh cánh trong lòng chính là Cam La sắp giáng thế.
Là đệ tử nội môn của thần điện Thái Dương, thực lực của Cam La thực sự rất khó lường. Cậu muốn chiến đấu với Cam La một trận, thì trong bảy ngày cần phải hồi phục thực lực lên mức cao nhất, thậm chí còn phải luyện mới Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm!
Trong một khoảng thời gian ngắn muốn làm được như vậy thì ngoài việc giải đáp được mật mã bí mật ra, những gì cậu có thể nghĩ được đó chính là pháp bảo của Tứ Tượng Tông.
Trùng Ngục Phong!
“Cậu cuối cùng quyết định luyện Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết rồi à?”