Chương
Dứt lời, năm ngón tay cậu khép lại, lòng bàn tay bỗng kéo lùi ra sau.
“Ầm!”.
Sóng biến dài nghìn mét, cao mấy chục mét bỗng đảo ngược trở về.
Nghìn vạn người dân Trung Hải cùng nhau chứng kiến cảnh sóng dậy ầm ầm này. Khoảnh khắc đó, ngọn lửa hi vọng lại bùng cháy hừng hực trong lòng bọn họ.
“Diệp Đế Vương, Diệp Đế Vương!”.
Trong thời gian ngắn, tiếng hoan hô vang dội khắp thành phố, tất cả mọi người đều hô to danh hiệu của Diệp Thiên. Sóng âm cuồn cuộn, hội tụ như thủy triều, xông thẳng lên chín tầng trời.
Cứu vãn mọi chuyện vào lúc tình thế nguy cấp nhất, đó chính là anh hùng!
“Vụt!”
Diệp Thiên bước trên không trung, bấm tay một cái, sóng dữ lập tức cuộn lại, tất cả mọi người xung quanh liền reo hò cố vũ.
Bởi vì trận chiến ở đảo Rồng của Diệp Thiên đều đã được phát sóng trên toàn thế giới, giờ đây khuôn mặt của cậu đã không còn xa lạ với mọi người nữa, hiện tại có rất nhiều người nhận ra Diệp Thiên.
Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm về phía Diệp Thiên, ngoại trừ màu tóc đã thay đổi, sắc mặt và ánh mắt của cậu cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, điều này làm cho cô có chút rung động.
Diệp Thiên nhìn Kỷ Nhược Tuyết hồi lâu, sau đó nhấc tay lên, một luồng khí nhẹ thổi vào, nhấc Kỷ Nhược Tuyết và những người bị mắc kẹt trên đỉnh tháp lên rồi bay về phía xa.
Còn tên người sói cao trăm mét phía trước, đối mặt với ngọn sóng bị Diệp Thiên đẩy về vẫn không hề né tránh hay ngăn chặn, cứ để cho những con sóng cao mấy chục mét ập vào người mình.
Nhưng khi những con sóng khống lồ có thể san bằng một tòa nhà cao tầng ập xuống lại không hề gây ra tổn hại nào với hắn, người sói vẫn giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Diệp Thiên, trong miệng phát ra mấy tiếng gầm nhẹ.
“Mày là Diệp Lăng Thiên, kẻ đã giết Ogle đúng chứ?”
Diệp Thiên không trả lời, chỉ hơi nheo mắt nhìn lại.
“Lang tộc vũ trụ đây sao?”
Lang tổ của vùng đất tuyết Ogle đã từng nói với Diệp Thiên, một khi hắn hoặc Huyết tố chết đi thì chủng tộc phía sau sẽ đến trái đất và quét sạch mọi thứ, bây giờ xem ra, có lẽ hắn không hề phóng đại rồi.
Đối mặt với người sói khổng lồ cao trăm mét này, ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy áp lực cực lớn, đây là chủng tộc vô cùng mạnh mẽ ngoài hành tinh, trong cơ thể chúng ẩn chứa một luồng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả Thiên Luân bị ma hoá cũng không đáng sợ đến vậy: “Mày đến địa cầu là để báo thù cho Lang tổ của vùng đất tuyết ư?”
Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Nghe thấy lời của Diệp Thiên xong, người sói khổng lồ hừ nhẹ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Báo thù?”
“Ogle chỉ là một đứa con lai máu bùn đã bị chủng tộc của bọn tao ruồng bỏ mà thôi, chỉ vì một lý do nào đó mà bọn tao mới tạo ra một chủng tộc thấp hèn trên trái đất, chỉ một mình hắn cũng xứng đáng đế tao phải báo thù ư?”