Chương
“Phù!”
Giây tiếp theo, hắn tiến lên một bước.
“Ầm!”
Hắn vừa đặt chân xuống, hư không phía dưới lập tức bị uốn cong, tạo thành một vết nứt rỗng trên không trung.
Cơ thể hắn bỗng giương ra, giống như một sợi dây cung sẵn sàng lao đi, năng lượng huyết sắc dưới chân cũng ngưng tụ lại, lập tức bị hẳn đẩy ra một cách quỷ dị.
Diệp Thiên cảm nhận được áp lực mạnh mẽ phía trước, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi, ngay lúc Diệp Thiên đang thi triến sức mạnh tinh thần, nhất cử nhất động của Wald đều bị cậu nắm rõ.
Ngay lúc này, Diệp Thiên liền tung quyền đánh về phía trước.
‘Bùm!”
Diệp Thiên đánh ra Tam Tuyệt Quyền, Phệ Thiên Huyền Lực hoàn toàn thăng hoa lập tức bộc phát, ngay tức khắc, cả trăm mét hư không xung quanh liền bị nhấn chìm.
Ngay cả Wald cũng bị chặn lại, đôi cánh dơi sắc nhọn va thẳng vào cú đấm, nhưng không hề hấn gì, hai bên đối đầu với nhau, không ai nhường ai.
“Lang tộc vũ trụ, Huyết tộc vũ trụ? Xem ra cũng chỉ như vậy thôi à!”, Diệp Thiên lẩm bẩm, sau đó khẽ lắc đầu.
Trước đây cậu không hề biết thực lực của các chủng tộc ngoài không gian này, nhưng bây giờ đang chiến đấu, Diệp Thiên lại không hề cảm thấy đối phương có chút áp lực nào.
Ngay lúc này, cậu đang chọi với cả hai nhưng lại không hề thấy khó khăn chút nào, hơn nữa lại còn cảm thấy dư sức.
Không biết Lang tộc vũ trụ và Huyết tộc vũ trụ trưởng thành mạnh như thế nào, nhưng ít nhất thì hai tên trước mặt vẫn không thể đe doạ được cậu.
Xem ra sức mạnh mà linh hồn của tứ đại thần thú mang lại cho cậu lần này còn nhiều hơn những gì cậu tưởng!
Nghĩ tới đây, hai mắt Diệp Thiên liền sáng lên, năm ngón tay xòe ra, biến thành nắm đấm, ấn thẳng vào hư không.
Phệ Thiên Thần Diệm – Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!
Trong khoảng không, làn sóng lửa thiêu đốt cả thảo nguyên, sau đó là một nắm đấm lửa nhô ra, nhưng lần này khác với màu đỏ lộng lẫy trước đây, đó là màu vàng kim thần thánh chói lọi, lập tức bao quanh lấy Wald và Ryan.
“Cái gì?”
Wald và Ryan trước đây đúng là đã đánh giá thấp Diệp Thiên, bọn họ không thế ngờ được một tên người trái đất nhỏ bé lại có thể mạnh mẽ đến vậy, cả hai đều cảm nhận được khí tức huỷ diệt khi ở bên trong ngọn lửa, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Cả hai định sẽ sử dụng chân thân để đối đầu với nắm đấm rực lửa này, nhưng đột nhiên không gian lại xuất hiện một vết nứt trước mặt bọn họ, sau đó là một bàn tay khổng lồ nhô ra, tiến thẳng về phía nắm đấm lửa.
Ngay lúc bàn tay nhô ra, cả trời đất đều như dừng lại, sau đó là một cơn lạnh vai gáy quét qua, nắm đấm rực lửa của Diệp Thiên đã bị chặn ngay giữa không trung, hơn nữa còn bị tụ băng ở giữa lòng bàn tay, sau đó từ từ lan dần ra.
Trong nháy mắt, nắm đấm rực lửa vàng kim này lập tức biến thành một tác phẩm điêu khắc băng trong suốt như pha lê.