Chương
Ryan khó khăn lắm mới đứng vững. Diệp Thiên giống như rồng ra khỏi biển, nhảy trong không trung, đập vào đầu hắn một đấm.
Tam Tuyệt Quyền, chiêu thứ nhất, đoạn hồn! Dù là uy lực nhỏ nhất trong Tam Tuyệt Quyền thì lúc này dưới tác động gia trì của hoa chỉ cảnh cũng có tác dụng cực lớn. Gió bão nổi lên, không gian lập tức xuất hiện một quyền khổng lồ giống như thần linh từ thời xa xưa giáng thế đập mạnh vào đầu của Ryan.
“Rầm!”
Âm thanh nặng nề như chuông đánh vang lên. Ryan gầm lên điên cuồng, cơ thế khổng Tô đập mạnh xuống đất.
Sau khi đánh bại Ryan một cách dễ dàng thì Diệp Thiên quay qua con dơi khổng Tô.
“Diệp Lăng Thiên, tôi nói cho cậu biết!”
Cảm nhận được khí tức đang khóa chặt của Diệp Thiên, đôi mắt đỏ như máu của Wald ánh lên vẻ hoảng sợ. Hắn lập tức gầm lên, máu sôi sùng sục tạo thành vô số tia nhỏ. Đôi cánh khổng lồ của hắn đã dang rộng ra hàng chục thước. Đầu cánh là những đầu nhọn như dao. Dù có là những vũ khí hàng đầu của địa cầu thì cũng sẽ bị hắn chém đứt một cách dê dàng.
Hắn dang rộng đôi cánh, tạo ra một vệt khí dài trong không gian giống như là chia không gian ra làm hai vậy.
Còn Diệp Thiên không hề né tránh những mũi dao sắc bén từ đôi cánh của hắn mà ngược lại còn bước lên trước và chặp ngón tay lại, khẽ quét ngang không gian.
“Keng!”
Kiếm quang màu trắng tinh thuần quét ngang không gian, trong phạm vi hàng trăm mét hình thành khí thế hùng hậu đụng độ trực diện với đôi cánh dơi kia.
“Rắc!”
Hai bên va chạm, cánh dơi với khí thế hừng hực dường như không thể cầm cự thêm được nữa và bị kiếm quang chém qua với vết chém ngọt như gương cứa khiến cho đôi cánh của hắn bị chém đứt
“Ngao!
Đối với huyết tộc tinh không mà nói, người dơi này chính là một loại thần thông bổn mệnh và có sự liên kết với sự sống của họ.
Lúc này Wald đã bị Diệp Thiên chặt đứt một bên cánh thì cơn đau bỗng chốc trỗi dậy. Thần hồn của hắn cũng bị thương nặng. Hắn rơi tự do trong không gian giống như bị bom nguyên tử dội vào người và đập mạnh vào vô số tòa kiến trúc dưới đất rồi mới chịu dừng lại.
Nhìn thấy hai người bị đánh bại một cách dễ dàng thì Cam La co đồng tử. Nhưng hắn chỉ bị thất thần trong thoáng chốc và nhanh chóng tập trung tinh thần.
Hắn không chủ động tấn công Diệp Thiên mà ngược lại đạp mạnh chân bật ra sau hàng trăm thước. Giữa khoảng cách tầm nghìn mét với Diệp Thiên.
“Tới bước này mà ông vẫn còn cho rằng mình có thể thoát được sao?”
Diệp Thiên nhìn với ánh mắt lạnh lùng không chút cảm tình.
Ryan và Wald nằm bệt dưới đất lúc này đã chẳng có bao nhiêu khí tức. Giờ cậu sẽ dồn toan bộ tinh lực để giải quyết đệ tự nội môn của thần điện Thái Dương này.
“Cậu tưởng tôi bỏ chạy à?”
Cam La khẽ nhếch miệng cười thành tiếng