Chương
Đôi mắt của Atula cũng bùng lên huyết mang, sau đó nó đột nhiên đứng dậy, thân thế cao lớn đạp mạnh xuống mặt đất, dẫn đến một trận động đất mạnh mẽ, mà nơi lồng ngực của nó thì nhô ra một họng pháo to hơn mười trượng, nhằm về phía Diệp Thiên và mấy triệu người Trung Hải may mắn còn sống sót ở sau lưng cậu.
“Tu La Pháo, khởi động!”
Cam La vừa khẽ quát lên, họng pháo to lớn này bắt đầu tập trung năng lượng, lò phản ứng chứa chân lực Thiên Quân
bên trong cơ thế nó cũng bắt đầu điên cuồng vận hành, vô số dòng ánh sáng từ bốn phương tám hướng tụ đến, theo đó, một luồng lại một luồng linh lực đất trời đều bị họng pháo hút vào bên trong.
Một dao động sức mạnh vô cùng kinh khủng lan ra xung quanh, cho dù cách xa mấy cây số, đám người Kỷ Nhược Tuyết vẫn cảm nhận được hơi thở hủy diệt mang tính áp đảo đó, khiến cho đa phần mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng như tro tàn.
Giờ phút này trị số của máy dò xét năng lượng do quân bộ Hoa Hạ đặt vào Trung Hải đang không ngừng tăng lên, đến cuối cùng, đã vượt qua cực hạn của máy dò xét năng lượng, trực tiếp làm cho máy dò xét bị nổ tung.
Những lãnh đạo cấp cao trong quân bộ Hoa Hạ nhìn thấy cảnh này thì đều lộ vẻ nghiêm trọng, trên mặt tràn đầy sợ
hãi, bọn họ biết, điều này chứng tỏ một đòn này của số hiệu Atula đã vượt xa cực hạn mà máy dò xét năng lượng có thể đo được.
Lương Long Đình, vị đại tướng Hoa Hạ này đang rất lo lắng cho Diệp Thiên, giờ phút này nhíu chặt mày nhìn chằm chằm màn hình.
“Nếu một đòn này đánh xuống, e rằng không chỉ Trung Hải, mà toàn bộ đất đai trong phạm vi mấy chục cây số xung quanh nó đều sẽ bị nổ thành phế tích.
“Đám người ngoài hành tinh đáng chết này, sao có thể nắm giữ sức mạnh kinh khủng đến vậy?”
Ông ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía thanh niên toàn thân đẫm máu ngăn ở phía trước vô số người may mắn còn sống sót kia, trong lòng thầm cầu nguyện.
“Tướng Diệp, mau chạy đi, đừng cứng rắn chống đỡ đòn này, cậu đã làm đủ nhiều cho dân chúng Hoa Hạ rồi, không cần phải hi sinh thêm nữa!”
Cùng lúc đó, những người cầm quyền của bốn cường quốc là hợp chủng quốc, Sa Nga, Pháp Bang, Anh Đình cũng siết chặt tay vịn ghế, không nhịn được đứng dậy.
Mặc dù bọn họ vẫn chưa tỏ thái độ, nhưng rất rõ ràng, nếu một đòn này thật sự rơi xuống trái đất, vậy cũng đồng nghĩa với việc chính quyền của trái đất sẽ đổi chủ, từ đó rơi vào tình trạng bị thực dân tộc ngoài hành tinh thống trị đầy thảm thiết.
“Đầu gỗ, anh mau trốn đi!”
Kỷ Nhược Tuyết im lặng một lát sau đó bỗng nhiên hô to, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào và van cầu.
Đến giây phút này, niềm tin Của cô ấy đối với Diệp Thiên đã hoàn toàn bị phá vỡ, đối mặt với một đòn gần như không cách nào chống đỡ này, cô ấy chỉ muốn Diệp Thiên lập tức trốn đi, đừng để ý đến sống chết của các cô nữa.
Mà mặc dù những người may mắn còn sống sót của Trung Hải không phát ra tiếng, nhưng đã có không ít người nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết.